Phu Nhân, Đại Soái Lại Tìm Đường Chết

Chương 5: Đừng gọi tôi là nai con




***MANG ĐI NƠI KHÁC NHỚ GHI NGUỒN***

***CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ***

- ----------------------------------------------kieumachnaf

Tư Lộ Vi từ nhỏ đã biết chăm lo việc nhà, làm việc nhanh nhẹn.

Cô vừa ăn cơm, vừa rửa nồi rửa bát, chỉ mất một chút công sức là đã đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ.

Thẩm Nghiên Sơn đang chuẩn bị ngủ, thì thấy phòng bếp sáng lên.

Anh còn tưởng rằng cô chuẩn bị đồ ăn cho bữa sàng ngày mai.

Anh lưỡng lự bước xuống giường, đứng dậy bước vào phòng bếp.

_ "Không ngủ sao?" Anh hỏi.

Tư Lộ Vi lần nữa bị anh làm cho hoảng sợ.

Cô cúi đầu đem củi bỏ vào trong bếp, mượn động tác cúi đầu, che giấu biểu cảm trên mặt.

Nhưng mà, Thẩm Nghiên Sơn giống như có đôi nhắt có thể nhìn thấu, anh có thể nhìn thấu cảm xúc của cô: _ "Không vui sao?"

Cô ấy thật sự là người rất biết điều.

Cô giống như trang giấy trắng mới mở, nhưng mà thế giới hiểm ác, cô thì không có cha và anh trai bên cạnh, cô như thế rất đơn thuần nhưng lại dễ bị chịu thiệt.

Lúc đầu, cô không chán ghét Thẩm Nghiên Sơn, nếu không cô cũng không cho hắn ở lại dưỡng bệnh, lại càng không tỉ mỉ chăm sóc hắn, lúc anh không thể động đậy mỗi ngày cô đều cẩn thận chăm sóc.

Từ lúc anh trở thành du côn, thái độ của cô liền khẩn trương.

Anh dùng chính cây súng quý giá của mình đổi cô về, cô đúng thật cảm động. Tuy rằng anh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà trong lòng cô hiểu được tầm quan trọng của khẩu súng đó, cô cũng không ngu ngốc.

Nhưng mà, anh không chịu đưa giấy bán thân cho cô, nên đã chọc giận cô.

Loại giấy tờ này nọ như giấy bán thân đó, nếu bị mất hoặc bị hư, quan phủ sẽ sửa lại, muốn để người khác không còn thao túng cuộc đời của cô, thì phải khiến cô trở thành người 'có chủ.'

Một người không thể bị bán hai lần.

Giấy bán thân không thể vứt lung tung, cũng không thể bị người khác trộm đi, càng không thể xé bỏ, để ở trên người Thẩm Nghiên Sơn, so với để trên người Tư Lộ Vị an toàn hơn.

Cô ấy không biết tức là không hiểu hay là không dám suy nghĩ sâu xa.

Dù bởi vì chuyện này mà cô ghi hận Thẩm Nghiên Sơn.

Thẩm Nghiên Sơn tỉ mỉ nhìn khuôn mặt cô, ánh lửa trong lò bếp làm hai gò má của cô càng thêm nhu hòa, khuôn mặt cô rủ xuống, cực kỳ im lặng. Nhu thuận như thế này, nhưng cũng không phải quá ôn nhu, con người cô đều toát lên vẻ giỏi giang.

Mẹ anh cả đời dịu dàng hiền thục, mấy chị gái của anh cũng thục nữ quyền quý, nhưng cuối cùng thì có kết cục như thế nào?

Thẩm Nghiên Sơn lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy Tư Lộ Vi, thì nhìn thấy được sức sống bền bỉ trong đôi mắt đó của cô.

Không yêu kiều mỏng manh giống hoa, cũng không giống cây cỏ non nớt, mà giống như cây non được cắt tỉa, tưới nước, có thể cứng cáp như khúc gỗ, chịu được sương gió, đứng thẳng như cột nhà.

Anh bị ánh mắt của cô làm rung động, khao khát cô, muốn giam giữ lòng cô.

_ "...Đừng gọi tôi là nai con." Cô thấp giọng nói với Thẩm Nghiên Sơn, nói rõ lí do cô vì sao mà không vui.

Thẩm Nghiên Sơn có chút hứng thú, cầm ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh: _ "Vì sao?"

_ "Nai con là động vật, không phải bị người làm thịt rồi ăn, thì bị dạy dỗ và canh chừng." Tư Lộ Vi nói.

Trong lòng Thẩm Nghiên Sơn khẽ nhúc nhích.

Cô có một đôi mắt to và ướt át, với hàng lông mi rất dài, làm cho người ta liên tưởng đến con nai xinh đẹp, tên lót của cô lại đồng âm với con nai.

Anh nghe Tư Đại Trang gọi một lần, liền cảm thấy nai con và cô quả thật giống nhau.

_ "Vậy tôi chỉ gọi nơi riêng tư không có người khác, được không?" Hắn nói: _ "Ngay cả lúc hai chúng ta..."

Cô chính là nai con của anh!

Tư Lộ Vi kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía anh.

Đáy mắt cô hiện lên vẻ khiếp sợ, chính là không muốn nói với anh lúc ở ' nơi riêng tư không có ai.'

Thẩm Nghiên Sơn như bị ánh mắt của cô mê hoặc, nghĩ muốn hôn cô một chút.

Cuối cùng anh nhịn xuống, đứng dậy: _ "Em ở đây nấu cái gì? Đứng dậy đi sáng mai rồi làm."

Hắn thấy rõ được ánh mắt xem thường của cô: _ "Nấu nước tắm rửa."

Thẩm Nghiên Sơn: "..."

Anh đứng ở một bên đợi, chờ nước nấu xong, giúp cô đổ vào thùng gỗ, rồi xách đến phòng cô.

Nhà bọn họ ở là thuê, không có phòng tắm.

Trước kia nhà của Thẩm Nghiên Sơn có bồn tắm lớn. Tương lai, anh cũng làm cho cuộc sống của nai con của anh như vậy.

_ "Nếu thấy sợ thì gọi." Anh nói.

Tư Lộ Vi gật đầu.

Lúc cô tắm rửa, sẽ tắt đèn trong phòng, đề phòng có người rình xem, mà Thẩm Nghiên Sơn thì đứng dưới cửa sổ phòng cô, yên lặng hút thuốc.

Chờ cô tắm xong, anh giúp cô đổ thùng nước.

_ "Ngũ ca, tôi có thể tự mình làm." Tư Lộ vi nói.

Cô rất có lực, ngày thường đều chăm sóc người khác, chứ không thích người khác chăm sóc mình.

Cô đẩy Thẩm Nghiên Sơn ra.

Thẩm Nghiên Sơn đứng bên cạnh, thấy được trên bàn cô có quyển sách.

Anh nhất thời mò, không ngờ thế nhưng cô còn đọc sách, liền cầm quyển lấy quyển sách.

Tư Lộ Vi đi ra ngoài đổ nước, vừa đúng lúc gặp đứa con nhà hàng xóm nên dẫn nó về nhà, rồi đứng ở cửa nói chuyện phiếm vài câu.

Thẩm Nghiên Sơn lật xem trang sách của cô, thấy đó là một quyển bảng mẫu chữ.

Anh tùy ý mở xem rồi lật tới trang có tên của 'Từ Phong Thanh', bởi vì tờ đó có nếp gấp lại.

Bỗng dưng trong lòng anh nổi lên một chút tức giận.

Cơn giận không lớn.

Từ Phong Thanh nhã nhặn gầy yếu, Thẩm Nghiên Sơn không để anh vào mắt. Mà Từ Phong Thanh như vậy, một ngón tay của anh cũng có thể nghiền chết, hoàn toàn không có tư cách cùng hắn đoạt phụ nữ.

Anh có phần nhàm chán, đem quyển sách ném đi.

Không ngờ, anh ném tới bên cạnh chậu rửa mặt.

Tư Lộ Vi vừa tắm xong, trong chậu vẫn còn nước, chắc là để ngày mai rửa mặt.

Quyển sách bị nước thấm vào.

Thẩm Nghiên Sơn cầm quyển sách lên, tuy là như thế, nhưng trang giấy có tên Từ Phong Thanh đã bị ướt.

Anh không đến nỗi cảm thấy sợ, nhưng anh không muốn Tư Lộ Vi càng chán ghét anh thêm, khi anh cố tình làm thế.

Anh do dự, đi ra khỏi phòng cô.

Lửa trong lò bếp đã sắp tắt, nhưng một ít than vẫn chưa tắt, phóng vào đó chắc sẽ bị cháy rụi.

Thẩm Nghiên Sơn liền đem quyển sách đó ném vào miệng bếp.

Không nghĩ đến, sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng, anh chợt nghe thấy tiếng ồn sào, là tiếng của Tư Đại Trang gào khóc thảm thiết rồi chửi bậy.

_ "...Em không nói chút lý lẽ nào? Lão tử không biết đọc sách, ai đốt sách của em? Lão tử đâu biết cuốn sách như thế nào? Ôi em đánh anh... em đánh, anh sẽ đánh lại... anh sai rồi tổ tông, em thật dúng là đánh anh... ÔI đau, nai con..."

Căn nhà mà nhà họ Tư thêu, gồm hai gian nhà giữa, một gian nhà chính, phía sau là một khoảng sân nhỏ, trong sân có mấy gian nhà nhỏ, có thể làm nhà kho và phòng bếp.

Thẩm Nghiên Sơn và Tư Đại Trang ở tại mấy gian nhà nhỏ trong sân, âm thanh cách vách phòng, đánh thức Thẩm Nghiên Sơn.

Anh đẩy cửa đi vào, thấy Tư Đại Trang nằm co người ở cuối góc giường, bị Tư Lộ Vi dùng chổi lông gà đánh cho không mở được mắt.

Tư Lộ Vi cắn răng, vẻ mặt hung dữ.

Quyển sách đó vứt trên mặt đất, bị cháy một bên.

Thẩm Nghiên Sơn túm lấy chổi lông gà trong tay Tư Lộ Vi, ném xuống dưới đất, khiến cho Tư Lộ Vi loạng choạng, quay đầu nhìn lại, nghĩ muốn tát anh một cái.

Tư Lộ Vi thường nói anh cô là một người ngốc, nhưng thật ra người trong nhà ít nhiều đều có vấn đề.

Chẳng hạn như nói đến Tư Lộ Vi, cô bình thường không khóc, giận lên đánh người không phân biệt đúng sai, giống như không có ý thức, tỏng đầu chỉ có mấy sợi gân.

Con gái bình thường khi tức giận sẽ khóc sẽ nháo, nhưng cô thì không.

Khi cô nóng nảy liền phát cáu.

Lúc cô phát cáu, Tư Đại Trang có chút sợ cô, có vẻ cực kì sợ.

Cô nếu là đàn ông, không chừng sẽ giống Tư Đại Trang, là kẻ ngốc thứ hai của nhà họ Tư.

Thẩm Nghiên Sơn đem chổi lông gà vứt đi rồi bắt lấy cổ tay của cô, đem cô đẩy vào tường, ngăn cô lại, làm cô không thể động đậy: _ "Đừng nổi điên nữa, quyển sách đó là tôi ném vào lò bếp..."

Ngày hôm qua khi nhìn thấy quyển sách đó, anh có chút tức giận.

Hiện tại, cơn giận nhỏ đó bộc phát hơn, thành một 'ngọn lửa' lớn, thiêu đốt khiến anh có chút khó chịu.

Một quyển sách đương nhiên không quan trọng, quan trọng là... người tặng.

Vì người đó, mới sáng sớm cô liều mình đánh anh trai của mình.

_ "Tôi biết rồi." Một lúc sau Tư Lộ Vi mới hạ cơn giận, quả nhiên không hề khóc lóc om sòm.

Cô chỉ nhìn Thẩm Nghiên Sơn.

Thẩm Nghiên Sơn nhìn vào đôi mắt to ướt át của cô, thấy được vẻ hèn mọn cùng căm hận không thèm che giấu trong mắt cô.

Ngay cả một câu nặng lời cô cũng không chịu mắng anh, có lẽ là sợ anh, mà còn oán giận anh.

Thẩm Nghiên Sơn cực kì rất tức giận, hận không thể cắn cô môt cái.

*** LẦN ĐẦU TIÊN EDIT NÊN CÓ THỂ MỘT SỐ TỪ KHÔNG ĐÚNG, NHIỀU TỪ CÒN LÓNG NGÓNG MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý BÊN DƯỚI ĐỂ MÌNH LÀM TỐT HƠN***

***ỦNG HỘ MÌNH BẰNG CÁCH VOTE NHÉ! IU NHÌU<3***