Phu Nhân, Đại Soái Lại Tìm Đường Chết

Chương 4: Anh tuấn rất tốt nhỉ?




***MANG ĐI NƠI KHÁC NHỚ GHI NGUỒN***

***CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ***

- ----------------------------------------------kieumachnaf

Từ Phong Thanh về đến nhà, đã là giờ ăn tối.

Mẹ con bọn họ không ăn đồ ăn thừa, Từ gia có tiền đủ để mua được những thức ăn tươi ngon.

Nhưng bữa tối hôm nay, bọn họ lại đem đồ ăn bữa trưa hâm nóng lại.

Đồ ăn do Tư Lộ Vi làm, cho dù là đồ ăn thừa, nhưng so với người khác vẫn còn ăn ngon.

Từ Phong Thanh lúc ăn cơm cứ cười một cách ngây ngô.

Mẹ Từ đều nhìn thấy, trêu ghẹo con trai: _ "Lộ Vi đồng ý với con chuyện gì sao?"

Từ Phong Thanh hoàn hồn, có chút xấu hổ.

Lúc mới biết yêu, người hắn thích đầu tiên là Tư Lộ Vi. Hôm đó, cô ở cửa sổ lớp học ngó đầu nhìn, đúng lúc hắn ngồi ở bên của sổ, nhìn thấy một đôi mắt to tròn mọng nước.

Thời điểm lúc ấy là cuối mùa xuân, sau cửa sổ là cây đào, khi có người phát hiện thì vội vàng đứng lên, đụng vào cành hoa, đóa hoa nhẹ nhàng rơi đầy người cô.

Từ Phong Thanh khi đó mới mười tuổi.

Một trận gió mát thổi qua, Hắn ngửi được mùi hoa.

Rồi sau đó, hắn thường tới tiệm cơm của cậu cô ăn, rồi đến khi cậu cô xảy ra chuyện, hắn xin mẹ hắn mua lại tiệm cơm kia, giúp cô một phen.

Chỉ mới đó thôi, mà đã bảy năm rồi.

Tình cảm của hắn vẫn không thay đổi.

Chỉ là, xuất thân của Tư Lộ Vi không tốt, mẹ ruột mất sớm, cha và anh trai thì có phần không tốt. Từ gia lại là thư hương thế gia, Từ Phong Thanh sợ mẹ mình ghét bỏ Tư Lộ Vi.

Vốn dĩ hắn đã nghĩ đến chuyện đó, chờ hắn thi đậu tiến sĩ, hắn sẽ nói chuyện với mẹ mình như một người trưởng thành. Hắn nguyện ý phụ trách, nguyện ý cưới Lộ Vi.

Hắn sẽ cho Lộ Vi vinh hoa phú quý, làm cho cuộc sống cô tốt hơn.

Không ngờ, sau này *thế sự vô thường*, hoàng đế không còn

(***Mọi thứ sẽ thay đổi, không có gì là mãi mãi***)

Mà hắn chỉ biết đọc sách, thì lấy đâu ra tiền đồ, hiện tại hắn cũng không biết.

Ít nhất, hắn còn có Lộ Vi.

_ "Mẹ, con..." Điều muốn nói đều tự nói trong lòng vô số lần, rồi lại không biết mở miệng nói như thế nào.

Từ nhỏ hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, và mẹ cũng là người quan trọng đối với hắn.

Nếu như mẹ hắn phản đối...

Không ngờ rằng, mẹ Từ lại nở nụ cười trước: _ " Con muốn kết hôn với Tư Lộ Vi, mẹ biết, mẹ đồng ý."

Từ Phong Thanh ngạc nhiên nhìn mẹ hắn, khóe môi dần dần cong lên, nhưng khóe mắt có chút ươn ướt.

Tất cả mọi lo lắng lắng của hắn, không phải là vấn đề ở mẹ của hắn nữa.

Mẹ Từ nói với con trai: _ "Con xem con kìa, lớn như vậy rồi còn khóc sao?"

Bà không phải là qua loa với con mình.

Xuất thân của bà so với Tư Lộ Vi còn kém hơn.

Cha bà là thổ phỉ, bị triều đình thuyết phục, làm một tướng quân nhỏ. Ông ấy giỏi dựa dẫm, sau này đường làm quan thông thuận, mãi cho đến khi cáo lão hồi hương.

Ông ấy làm quan từng ấy năm, tích góp của cải, khi hồi hương mua rất nhiều đất vườn, trở thành địa chủ giàu nhất vùng.

Rồi mẹ Từ lấy được một người thuộc dòng dõi thư hương.

Mẹ chồng cũng không thích bà lắm, nói bà không có cái khí chất của tiểu thư khuê các.

Đã nghe nhiều từ lâu rồi, nên mẹ Từ đối với "tiểu thư khuê các" rất chán ghét.

Bà thích Tư Lộ Vi, vì Lộ Vi thích con trai bà, và thật tâm thật lòng. Quen biết vài năm. Mẹ Từ thấy được Tư Lộ Vi là người kiên định, chăm chỉ cầu tiến, chăm lo việc nhà tốt, là một người xứng đáng để chọn làm con dâu.

Nhà mẹ đẻ Tư Lộ Vi tuy không tốt, nhưng đời người đâu phải ai cũng thuận lợi. Không có phiền não này, thì cũng là phiền não kia.

Hơn nữa bà cưới con dâu, cưới về Từ Gia, nhà mẹ đẻ con dâu có nháo như thế nào đi nữa, cũng không dám đến Từ gia lỗ mãng, đó cũng không còn là *khuê nữ.*

(***Con gái chưa chồng***)

Mẹ Từ biết tâm tư của con mình.

Con trai sợ bà không thích Lộ Vi, nên ở trước mặt thử lòng bà, bà vừa muốn cười vừa đau lòng.

Hôm nay Từ Lộ Vi cầm quyển sách, đầu tiên nhìn đến chữ của Từ Phong Thanh, có thể thấy được cô nhớ kĩ tất cả mọi thứ của Từ Phong Thanh, lại cẩn trọng nói một từ "Thích", mẹ Từ thật cảm động.

Bà là một người ngoài cuộc, có thể thấy được tình cảm chân thành của Tư Lộ Vi dành cho Từ Phong Thanh.

Cuộc sống của hai vợ chồng, như cá tự biết uống nước ấm nước lạnh. Tình cảm tốt là chính, còn những việc khác đều nhỏ nhặt không đáng kể.

Xuất thân có cái gì mà quan trọng?

Từ Phong Thanh đưa Tư Lộ Vi về, vui vẻ như vậy, cả hai chắc là mở lòng mình, nói rõ với nhau.

Mẹ Từ cũng vui mừng thay bọn họ, cho nên vào lúc này, không dội cho con trai một gáo nước lạnh, mà chỉ thêu hoa trê gấm, đem ý mình nói thẳng ra.

_ "Mẹ, con sẽ hiếu thuận với người!" Từ Phong Thanh đột nhiên quỳ xuống, _ "Mẹ, cảm ơn mẹ, cho con dập đầu với mẹ một cái."

Nước mắt hắn rơi như mưa.

Lúc trước, hắn cảm thấy mẹ và Tư Lộ Vi chính là cả thế giới đối với hắn.

Mẹ Từ cũng bị hắn làm cho mắt ngấn lệ:_ "Tốt lắm, nam nhi dưới gối là bảo vật, mau đứng lên."

Bà đỡ Từ Phong Thanh đứng dậy.

Nhớ đến Tư Lộ Vi, bà cảm thấy người mình đều đau, và bà là người nhân hậu, liền nói với con mình:_ " Phong Thanh, con phải nhớ kỹ lời hôm nay mình nói, tương lai sau bất kể có phát sinh chuyện gì, cũng không được phụ lòng Lộ Vi. Nó là đứa nhỏ số khổ, con phải toàn tâm toàn ý đối đãi nó, người làm mẹ như ta cũng không hối tiếc. Nếu không, mẹ liền không nhận con. Chúng ta là người Từ gia, không thể bội bạc."

_ "Vâng!" Từ Phong Thanh nín khóc mỉm cười.

Tư Lộ Vị không phải là người hoàn toàn không biết ý.

Cô ấy trông hiền lành, kì thật không ngốc.

Nếu mẹ Từ chán ghét cô hoặc là đề phòng cô, cô sẽ không qua lại với nhà họ Từ.

Cô đã sớm thấy thái độ của mẹ Từ đối với mình, nên cô mới dám theo đuổi tình yêu của mình với Từ Phong Thanh.

Có được cuốn sách, cô liền trở về phòng đốt đèn.

Cô ngồi ở dưới ánh đèn, lấy tay từng chút mô tả chữ của hắn. Chữ hắn thật nho nhã, thật sạch sẽ, tựa như con người của hắn. Mỗi một chữ đều rất đẹp, có thể chiếu rọi vào lòng cô, tiếp thêm ánh sáng và sức mạnh cho cô.

Cô đang ở vũng bùn, nên sẽ không buông thả chính mình, nếu không làm sao xứng đôi với Từ Phong Thanh?

Đương nhiên, bây giờ cũng chưa xứng với hắn.

Cô yên lặng suy nghĩ, bên ngoài giọng anh trai truyền vào: _ "Lộ Vi, buổi tối rồi còn đi đâu sao? Có làm cơm hay không?"

_ "Làm." Cô nhanh chóng trả lời, tâm tình có chút tốt, "Buổi tối ăn mì."

Người Giang Tây gọi mì là ý nói đến cháo, không phải là bột mì, Thẩm Nghiên Sơn cũng là sau này mới biết được.

Thấy cô vẫn có tâm tình chuẩn bị đồ ăn, khóe môi hắn khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi.

Buổi tối là cháo lòng heo.

Bất kể là nguyên liệu nấu ăn nào, tới tay Tư Lộ Vi, đều có thể biến thành ngon.

Cô nấu nước dùng thơm ngon nóng, sợi mì cứng cáp, ruột mềm mềm, cay cay, rắc lên chút hành, mới bưng lên bàn thôi cũng đã nghe mùi thơm rồi.

_ "Đồ ăn em gái tôi nấu so với người bên ngoài càng ngon hơn, ai mà không ăn mì ở Giang Tây? Trên phố có những tiệm mì, tay nghề còn không bằng em gái tôi." Tư Đại Trang hưng phấn cực kỳ, vừa nuốt nước miếng vừa nói với Ngũ ca.

Chỉ có đi ra ngoài ăn một lần, mới biết đồ ăn trong nhà ngon như thế nào.

Bữa trưa Tư Đại Trang cũng ăn như thế mà không đúng vị, hận không thể đem cửa tiệm nhỏ của người ta mà đập phá.

_ "Ăn của anh đi." Tư Lộ Vi thấp giọng nói, rồi lại quay người đi vào phòng bếp.

Thẩm Nghiêm Sơn cầm đôi đũa: _ "Chờ cô ấy một chút, chờ nai con ngồi vào bàn rồi cùng ăn."

Lộ Vi bảo bọn họ ngồi, còn mình thì đi vào phòng phòng bếp dọn dẹp lại.

Tư Đại ngay tức khắc khẩn trương nhìn hắn xua tay: _ "Em ấy không thích người khác gọi mình như vậy, trong chốc lát sẽ tức giận, sẽ quấy anh đó."

Thẩm Nghiên Sơn đem đôi đũa đặt ngang lên bàn: _ "Tôi gọi, cô ấy sẽ không tức giận."

_ "Dựa vào cái gì?"

_ "Cô ấy thích tôi, vì tôi lớn lên anh tuấn." Thẩm Nghiên Sơn nói.

Đúng lúc Tư Lộ Vi bưng bát của mình đi ra.

Thấy hai người bọn họn còn ngồi nói chuyện, không khỏi kinh ngạc: _ "Tại sao vẫn còn chưa ăn? Không thể ăn được sao?"

_ "Không phải, Ngũ ca nói phải đợi em." Tư Đại Trang tỉ mỉ nói, sau đó còn liều lĩnh cho Ngũ ca một cái nháy mắt, ý bảo hắn gọi lại một tiếng cho hắn nghe.

Thẩm Nghiên Sơn liền gọi: _ "Nai con, sáng mai ăn gì?"

Anh dứt lời, nâng tròng mắt nhìn cô, đáy mắt chứa đầy thâm ý, câu nói " ngoan ngoãn nghe theo" kia, lại quanh quẩn ở bên tai Tư Lộ Vi.

Tay cô bưng bát to có chút khẩn trương, rồi nhẫn nhịn: _ "Cơm có được không?"

Tư Đại Trang khiếp sợ: _ "Anh ta gọi em là nai con, sao em không đánh anh ta?"

Tư Lộ Vi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, yên lặng ngồi xuống ăn cơm, không có khóc lóc om sòm.

Anh tuấn rất tốt nhỉ?

*** LẦN ĐẦU TIÊN EDIT NÊN CÓ THỂ MỘT SỐ TỪ KHÔNG ĐÚNG, NHIỀU TỪ CÒN LÓNG NGÓNG MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý BÊN DƯỚI ĐỂ MÌNH LÀM TỐT HƠN***

***ỦNG HỘ MÌNH BẰNG CÁCH VOTE NHÉ! IU NHÌU<3***