Phu Nhân, Đại Soái Lại Tìm Đường Chết

Chương 6: Dã tâm của Thẩm Nghiên Sơn




Quyển sách hoàn toàn bị hỏng.

Tư Lộ Vi không nấu cơm, mỗi ngày đều đi ra ngoài.

Tư Đại Trang bị cô đánh cho một trận, cũng may là da thịt dày, nên không bị thương. Chỉ là bỗng nhiên phải đi ăn ở ngoài, nhưng đồ ăn thì như cho heo ăn, Tư đại ngốc than thở.

Thẩm Nghiên Sơn trước sau như một đều u ám, mấy ngày nay khuôn mặt xám xịt có thể kéo mưa đến.

Hôm nay, Tư Đại Trang mua điểm tâm ngọt, biết Tư Lộ Vi thích ăn, nên để cho em trai cầm về nhà.

(***Một số lại điểm tâm hay còn gọi là 'dim sum' của Trung Quốc)

Em trai nhỏ chẩn bị mở cửa, đột cửa từ bên trong mở ra

Cậu sửng sốt, sau đó lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp: _ "Em gái, anh Đại Trang đưa cho anh điểm tâm."

Tư Lộ Vi biết người này.

Cậu tên là Tôn Thuận Tử, năm nay mới mười bốn tuổi, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, tương lai sau này cũng sẽ trở thành Tư Đại Trang thứ hai, vừa ngốc lại vừa khờ.

Thường ngày cậu nhìn thấy Tư Lộ Vi, ánh mắt thẳng tắp, mà lại không chịu gọi chị, bất kể ra sao cũng gọi 'em gái'.

_ "Đừng gọi bậy." Tư Lộ Vi nhíu mi lại, cầm lấy điểm tâm.

Cô đóng rầm cửa lại.

Tôn Thuận Tử nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ đến dáng vẻ bên ngoài, eo thon vai nhỏ, trước sau có chút mong đợi, cậu có chút khó xử. Cậu sau lưng Tư Lộ Vi nổi lên chút tâm tư, nhưng trước mặt thì không giám lỗ mãng, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.

Cậu vội vội vàng vàng chạy đi nói cho Tư Đại Trang: _ " Em gái anh về nhà rồi."

Tư Đại Trang nghe xong thì mừng rỡ, tính toán trở về giữ Tư Lộ Vi, để cô nấu bữa trưa.

Thẩm Nghiên Sơn kéo cổ Tư Đại trang lại.

Tư Đại Trang rất cao, Thẩm Nghiên Sơn cũng cao ngang bằng, chỉ là không khẻo bằng Tư Đai Trang.

Nói đến cơ thể, hai Thẩm Nghiên Sơn mới có thể bằng Tư Đại Trang.

_ "Buổi chiều có việc, anh kêu toàn bộ người lại, chờ tôi phân phó." Thẩm Nghiên Sơn nói.

Dứt lời, hắn đi luôn.

Tư Đại Trang gọi: _ "Ngũ ca, anh đi đâu?"

_ "Tôi về nhà một chuyến." Thẩm Nghiên Sơn cũng không quay đầu lại.

Thẩm Nghiên Sơn gấp gáp bước đi.

Lấy lại tinh thần, anh buộc chính mình đi chậm rãi, nhưng bước đi bất tri bất giác lại bước nhanh hơn.

Trong lòng anh tức giận, nhưng cũng không tức giận quá lên, mấy ngày này vẫn giữ trong lòng không để lộ ra ngoài.

Bực bội bộc phát, anh liền cảm thấy chột dạ.

Nói cho cùng thì tại anh đốt sách của Tư Lộ Vi, làm cô tức giận, anh không còn lời nào để nói.

Khi về đến nhà, anh thấy Tư Lộ Vi đang thu dọn quần áo bỏ vào túi.

Áo quần trên người cô đã mặc xong, đây là hạ quyết tâm không chịu ở lại với bọn họ.

Thẩm Nghiên Sơn nhìn thấy tình hình này, trong lòng như bị dội cho nước lạnh.

Vốn dĩ tính cách của anh đã trầm mặc u ám, bây gời khuôn mặt càng lạnh lùng hơn, khiến anh trở nên khắc nghiệt thâm độc.

_ "Em đang làm gì đó?" anh lười biếng mở miệng, ánh mắt quét qua cô.

Tư Lộ Vi không nhìn anh: _ "Tôi phải chuyển đến phòng kho phía sau tiệm cơm, sau này làm việc ở đó, nếu ở đây thì đi qua đi lại không tiện."

Thẩm Nghiên Sơn túi quần áo của cô, hung hăng ném xuống đất.

Anh giơ tay giữ cằm của cô: _ "Nai con, Ngày đó lời tôi nói còn chưa rõ hay sao? Em còn muốn đi, mà còn không hỏi ý của tôi?"

Tư Lộ Vi nâng mắt nhìn hắn: _ "Tôi còn ở lại trong huyện, chỉ là cách mấy con phố, người lại không chạy đi đâu cả. Ngũ ca nếu muốn tìm tôi, lúc nào cũng có thể."

Thẩm Nghiên Sơn cười lạnh một cái: _ "Em muốn chơi với tôi?"

_ "Không dám."

Sức lực trong tay Thẩm Nghiên Sơn tăng thêm: _ "Dù sao cũng không được đi, ở lại trong nhà đi. Lời này tôi chỉ nói một lần, nếu như em muốn đến tiệm cơm ở, tôi liền cho người đi phá tiệm cơm kia."

Hô hấp của Tư Lộ Vi có chút nặng nề.

Cô gắt gao cắn răng.

_ "Ngũ ca, anh khinh người quá đáng? Lúc trước nếu tôi và anh trai không cứu anh, thì anh sẽ thối nát ở trên đường. Trên phố người chết còn thiếu sao? Quan phủ sai người đem nén tới nghĩa địa, bị chó hoang cắm đến cả miếng thịt bộ xương cũng không còn." Tư Lộ Vi chậm rãi nói.

Trong mắt cô, tất cả đều là chán ghét.

Trong lòng Thẩm Nghiên Sơn nổi khùng.

Anh khẽ che ánh mắt của cô, lạnh lùng nói: _ "Khinh người quá đáng? Ai dạy em nói những lời này? Là cái tên tài giỏi kia?"

Trong phòng tĩnh lặng.

Tư Lộ Vi không trả lời, nhưng ý tứ của cô đã nói lên tất cả.

Cô trầm mặc, Thẩm Nghiên Sơn cũng trầm mặc, hai người im lặng một lúc, trong lòng đều ủy khuất. Mỗi người ai cũng tự ủy khuất với người kia, một chút điểm chung cũng không có.

_ "Đi nấu cơm tôi ăn, buổi chiều tôi còn có việc." Cuối cùng Thẩm Nghiên Sơn cũng lui về sau mấy bước.

Tư Lộ Vi nhặt túi đựng áo quần lên, trầm mặc thật lâu, có chút nghe lời, không dám gây chuyện với Thẩm Nghiên Sơn sợ anh cho người đến phá tiệm cơm.

Cô cất hết mấy thứ đã bỏ vào túi, đi đến phòng bếp làm việc.

Cô nấu bữa cơm cho ba người.

Bình thườngTư Đại Trang không dám mời bạn bè đến nhà, vì Tư Lộ Vi không thích.

Một người cao to như Tư Đại Trang không chịu thừa nhận, thật ra hắn rất sợ em gái, nhưng lại không biết vì cái gì mà sợ.

Thân hình Tư Lộ Vi cao gầy, vòng eo mảnh mai. Dù có ăn nhiều thì tay chân cũng không nhiều thịt, toàn bộ đều dài và nhỏ như cây gậy. Mặc dù có sức lực, nhưng thật ra không có đáng sợ chút nào.

Đôi khi cô quấy nhiễu, hắn tức giận nghĩ: 'Lão tử là đàn ông, mới không sợ em.'

Sau đó xông lên trước mặt cô, bị ánh mắt của cô liếc đến, trong lòng hắn liền khiếp sợ: 'Thật sự sai rồi, vẫn còn sợ như thế!'

Mấy người bạn của hắn, đều cực kỳ hâm mộ tay nghề nấu nướng của em gái hắn, hay nói muốn tới nhà hắn ăn cơm, hắn nhiều lần hỏi ý kiến của Tư Lộ Vi, nhưng Tư Lộ Vi chỉ nói: 'Cút.'

Nên hắn thật không dám mời bạn về nhà.

Hắn chạy về nhà, cùng ăn cơm với Tư Lộ Vi và Ngũ ca.

Hai người bọn họ không nói lời nào, Tư Đại Trang cũng không dám nói chuyện.

Sau khi ăn no, Thẩm Nghiêm Sơn bảo Tư Đại Trang gọi toàn bộ đám huynh đệ đến.

Tư Lộ Vi rửa bát trong phòng bếp.

Mới vội vàng dọn rửa, tiếng gọi của Tư Đại Trang ở bên ngoài truyền đến: _ " Lộ Vi, ra đây nhanh lên, Ngũ ca có chuyện muốn nói."

Tư Lộ Vi lau tay, cởi tạp dề xuống, quét mắt nhìn căn phòng đầy người, tầm khoảng mười ba mười bốn người, nhất tời vẻ mặt không được tốt.

Mà bọn họ, cũng có chút sợ Tư Lộ Vi, đều cúi đầu không dám nhìn cô.

Thẩm Nghiên Sơn cẩm ra tấm bản đồ, trải ra trên mặt bàn: _"Đêm nay, chúng ta đi đánh cướp ở sơn trại Minh Nguyệt."

Núi Minh Nguyệt là đỉnh núi lớn nhất huyện Hồ Nam cách ngoại ô ba mươi dặm, sau này bị bọn thổ phỉ chiếm đóng.

Chỗ bọn thổ phỉ đó rất 'màu mỡ', nghe nói có súng.

Mọi người vừa nghe lời này, bọn họ như muốn nổ tung, cảm thấy ý nghĩ của Ngũ ca thật kì lạ.

Bọn thổ phỉ đó có ba trăm người, mà bọn họ chỉ có mười mấy người, đây là muốn đi chịu chết sao?

_ "Ngũ ca, tại sao chúng ta phải mạo hiểm." Tôn Thuận Tử nhịn không được mà hỏi.

Thẩm Nghiên Sơn nói: _ "Sơn trại Minh Nguyệt có súng, có tiền. Chúng ta cướp được súng, đến Thẩm Đoàn Tọa tìm người giúp đỡ, mang lên mình bộ quân phục."

Mọi người ngạc nhiên.

Huyện Hồ Nam có hai đoàn đóng quân, tất cả đều trực thuộc đốc quân Nam Xương.

Trong đó có một trung đoàn trưởng cũng là họ Thẩm, cùng họ với Thẩm Nghiên Sơn, hình như Thẩm Nghiên Sơn từng giúp đỡ người đó một chuyện nhỏ, miễn cưỡng có chút biết nhau, gần như không phải bạn bè thân thiết.

Tư Lộ Vi nghe đến đó, cả khuôn mặt trắng bệch.

Tuy với tri thức hạn hẹp nhưng cô biết rằng, người đáng sợ nhất trên đời này, thứ nhất là người trong quân đội, thứ hai là thổ phỉ.

Bọn họ có súng có người, muốn giết ai thì giết.

Bọn côn đồ cũng giống như ruồi bọ và chuột, tuy ghét nhau thì ghét, nhưng tính nguy hại thì không lớn.

Cũng không ngờ rằng, Ngũ ca không muốn làm 'chuột', anh muốn tham gia vào quân đội, hơn nữa là muốn đi cướp đoạt thổ phỉ làm vốn liếng để đi làm lính.

Thấy anh dùng cách này, hiển nhiên không phải làm một lính thường, mà nuốn làm một đốc quân. Bởi vì bất cứ người nào đi lính bình thường, cũng không cần dùng làm gì, tài sản cũng nộp lại,...

Tư Lộ Vi thấy hối hận, dù thế nào đi nữa cũng không nên cứu anh.

Người này chính là một tai họa.

Tên tai họa này còn khăng khăng giữ giấy bán thân của cô.

Mọi người bị lời nói của Ngũ ca làm cho nhiệt huyết sôi trào, đều hỏi kế sách.

Trán Tư Lộ Vi bắt đầu đổ mồ hôi.