Từ Phong Thanh năm nay mười bảy tuổi. Là một tiểu tử choai choai, sức khỏe không được tốt, nhìn qua trông rất gầy yếu.
Hắn mới cắt bím tóc không lâu, tóc có chút ngắn, vẫn mang kiểu áo dài trước đây và quần dài, trên sống mũi mang một cặp kính.
Hắn là một nhân tài có tiếng ở huyện Nam Hồ, mười lăm tuổi đỗ tú tài, là một thiếu niên thiên tài, khi đó huyện lệnh đều nói tương lai hắn sẽ trở thành một học sĩ.
Không nghĩ rằng, hoàng đế cùng triều đình nói không có nữa.
Tất cả tú tài đều hoang mang.
Bọn họ có người chỉ mười ba mười bốn, cả đời chỉ biết đọc sách, đang chờ tiền đồ trên bảng vàng, đột nhiên triều đình bị lật đổ, những ngày khốn khổ của họ giờ trở thành bọt nước, vài tú tài cũ huyện Nam Hồ giường như phát điên.
Từ Phong Thanh tuổi còn nhỏ, hiện tại đổi sang việc khác vẫn kịp.
Hắn đi theo mấy người bạn tốt cùng trường học, đến Nam Xương. Thứ nhất tin tức nhanh, thứ hai là thông tin liên lạc nhanh và tiện, có thể cho bọn họ biết nhanh chuyện bên ngoài, tìm lại tiền đồ một lần nữa.
Sau này hắn viết thư về, nói là muốn thi đại học ở nước ngoài.
Đại học là cái gì, nước ngoài là ở nơi nào, Tư Lộ Vi hết thảy đều không biết, chỉ biết là anh Phong Thanh của cô đi Nam Xương tìm hướng đi khác.
Không nghĩ đến, hắn lúc này đã trở lại.
_ "... Làm sao vậy, một mình ngồi xổm nơi này?" Từ Phong Thanh có chút khẩn trương, _ " Ai khi dễ em?"
_ "Còn có ai nữa, là anh trai tức giận." Cô nói.
Từ Phong Thanh ngược lại yên tâm.
Lão đại nhà họ Tư tuy rằng ngu dốt, luôn làm Tư Lộ Vi tức giận đến chết, cũng không đánh Lộ Vi. Tên ngốc kia vẫn rất thương em gái mình, tuy rằng cách yêu thương của hắn so với người bình thường không giống nhau.
Anh em cãi nhau, đều là những chuyện nhỏ không đáng kể.
_ "Đi nhà của anh ăn cơm, được không?" Từ Phong Thanh ôn nhu nói,_ "Sắp đến mười hai giờ, em có đói bụng không?"
_ "Đói bụng." Tư Lộ Vi mỉm cười nói,_ " Anh Phong Thanh, để em làm cơm niêu thịt món anh thích ăn."
(*'Cơm niêu thịt' hay có tên gọi khác là 'Thịt hấp với bột gạo')
Giang Tây nổi tiếng với món cơm niêu thịt, là một món ăn đặc trưng, có làm ngon hay không, chính là dựa vào tay nghề của đầu bếp.
Cậu của Tư Lộ Vi lúc trước nhờ món ăn này mới vào được Ngự Thiện Phòng.
Cô đã học được mười phần mười kỹ năng của cậu mình.
Từ Phong Thanh cười nói:_ "Em nói mà làm anh sắp chảy nước miếng. Đi!"
Nhà họ Từ ở huyện Hồ Nam là một gia tộc lớn.
Từ Thanh Phong từ lúc còn nhỏ không có bố, hắn sống cùng với mẹ, ở đại viện nhà họ Từ góc phía Tây Nam, sống cùng sân với mọi người, nhưng cũng có cửa nhỏ có thể ra ngoài.
Nhà mẹ đẻ của mẹ hắn cũng là địa chủ lớn, của hồi môn nhiều.
Tiệm cơm kia của cậu Tư lộ Vi, là được mẹ Từ Phong Thanh mua lại, giao cho người hầu bên cạnh xử lý.
Mỗi lần đến nhà họ Từ, tâm tình của Tư Lộ Vi đều rất tốt. Mẹ từ có khuôn mặt hiền hậu, đối với cô cũng rất tốt.
_ "Mẹ" Từ Phong Thanh tiến lên gõ cữa,_ " Mẹ con về rồi đây."
Người hầu tiến lên mở cửa, vui mừng gọi to:_ "Phu nhân, thiếu gia đã về nhà."
Mẹ Từ đang ở trong buồng, thu dọn rương để đồ, nghe vậy bật người dậy bước ra.
Nhìn thấy Từ Phong Thanh và Tư Lộ Vi, khuôn mặt bà càng thêm tươi cười: _"Ta tính con đã phải về nhà từ sớm, nửa ngày không thấy bóng người, hóa ra là đi tìm Lộ Vi."
Tư Lộ Vi có chuyện trong lòng, nghe thấy lời này, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng.
Khuôn mặt Từ Phong Thanh so với cô càng hồng hơn, lắp bắp giải thíc:_ "Không phải, mẹ, là con vô tình gặp Lộ Vi."
Mọi người nhìn hắn câu nệ, đều nở nụ cười.
Tư Lộ Vi đến phòng bếp nhỏ bận việc.
Cô vì Từ Phong Thanh làm một bàn đồ ăn ngon.
Mẹ Từ yêu chết tay nghề nấu ăn của cô, liên tục ăn và khen ngon.
Trong lòng Từ Phong Thanh như có mật ngọt.
_ "Lộ Vi, em cũng ăn đi." Hắn không ngừng gắp rau cho Tư Lộ Vi, sắp đem bát cơm của Tư Lộ Vi chất thành núi.
Tư Lộ Vi nói lời cảm ơn.
Mẹ Từ cùng Từ Phong Thanh ăn hết món cơm niêu thịt, vì vô cùng vui mừng, nên không ngừng khen ngợi: _ " Con thật học được tay nghề của cậu con. Lộ Vi, tương lai sau này có thể trở thành một đầu bếp cung đình."
_ "Mẹ, hiện tại hoàng đế đã không còn." Từ Phong Thanh ở bên cạnh cười nói.
Mẹ Từ liền thở dài.
Tư Lộ Vi được khen thật sự ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong, cô cùng mẹ Từ và Từ Phong Thanh nói chuyện một buổi trưa.
Mỗi lần cô đến, mẹ Từ đều rất vui vẻ, hơn nữa con trai cũng đã về, trong lòng lại càng vui hơn, nói chuyện không ngừng, càng nói càng cao hứng.
Sắp đến xế chiều, Tư Lộ Vi xin phép ra về, Tư Phong Thanh muốn đưa cô về nhà.
Trước mặt mẹ Từ, hắn lấy ra một cuốn sách đưa cho Tư Lộ Vi: "Lộ Vi, cuốn sách này anh cùng bạn mình biên soạn đã xuất bản, tặng cho em."
Tư Lộ Vi mở ra.
Bên trong chữ viết đặc biệt xinh đẹp.
Cô lật đến trang có chữ viết: " Anh Phong Thanh, đây là chữ của anh."
_ "Phải" Khuôn mặt Từ Phong Thanh càng thêm hồng,_ " Nếu em thích, có thể dùng nó để luyện chữ."
_ "Em thích!" Tư Lộ Vi nói.
Mẹ Từ mím môi cười, không phát ra tiếng.
Từ Phong Thanh đưa Tư Lộ Vi về nhà.
Hai người đi chậm rãi, trời dần tối, ánh sáng trên đường dần phai, cửa hàng đối diện đường cái đã thắp đèn.
Từ Phong Thanh đột nhiên nói:_ "Lộ Vi, em có biết là Nam Xương lúc trời tối, trên đường phố sẽ có đèn đường không!"
Đèn điện đã có, nhưng chỉ có những gia đình giàu có như nhà họ Từ mới dùng đèn điện, còn mấy nhỏ nghèo vẫn còn sử sụng đèn dầu.
_ "Đường...đèn đường?" Tư Lộ Vi khó có thể tưởng tượng,_ "Nó được dùng trên đường phố sao? Thế bao nhiêu tiền?"
_ "Là phủ đốc quân làm cho." Từ Phong Thanh cười nói.
_ "Là tri phủ sao?"
_ "không, hiện tại là phủ đốc quân." Từ Phong Thanh giải thích cho cô.
Thế giới bên ngoài đã thay đổi chóng mặt, rất nhiều chuyện Tư Lộ Vi cũng không biết.
_ "Nếu có cơ hội, thật muốn mang em đi Nam Xương nhìn xem." Giọng nói Từ Phong Thanh có chút nhẹ, nói ra những lời này, tim đập như trống
Hắn có chút thấp thỏm, sợ rằng mình sẽ đường đột với Tư Lộ Vi.
Tim Tư Lộ Vi cũng đập rộn ràng.
Trong lòng cô, có gì đó như mật đang chảy vào:_ "Em muốn đi. Muốn đi theo anh."
Nếu Từ Phong Thanh là một chàng trai đã từng trải qua chuyện tình cảm, khi nghe thấy những câu như thế này, bất kể thế nào cũng sẽ làm ra một hành động thân mật, cho dù là kéo tay cô một chút.
Nhưng hắn lại bị hạnh phúc làm cho choáng váng, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, chắc hắn cũng tự mình nghe được, giống con ngỗng ngốc đầu ở nơi nào đó, chỉ biết cười.
Mối tình đầu của hắn vừa ngây ngô lại ngọt ngào, cứ thế viên mãn.
Hắn cười như viên ngọc rực rỡ, ánh nắng chiều tà rơi xuống trên người hắn, Tư Lộ Vi lần đầu tiền nhìn thấy ánh mắt đẹp như vậy, cả thế giới đều ấm áp sáng sủa.
Cô cũng cười.
Trong cuộc sống ảm đạm của cô, dường như có thêm màu sắc.
Trên đường về Từ Phong Thanh cứ đi vài bước rồi lại nhảy dựng lên, thật sự rất cao hứng.
Từ Lộ Vi lặng lẽ nhìn hắn đi xa.
Cô quay người về nhà, đột nhiên ý thức được cửa đang mở, ở của có một người đang đứng.
Cô sợ tới mức chết khiếp.
Người đó rất cao, so với lão cha mê cờ bạc của cô cao hơn nhiều, so với anh cô thì gầy hơn, nhớ đến người đó là ai tim cô mới bình tĩnh trở lại.
_ "... Ngũ ca." Cô không tình nguyện kêu người đó một tiếng.
Thẩm Nghiên Sơn ung dung đứng nhìn cô.
Ánh sáng ảm đạm, rõ ràng nhìn không rõ lắm, nhưng anh lại thấy được nét mặt rực rỡ của cô.
_ "Người tình nhỏ?" Anh miễn cưỡng mở miệng.
Tư Lộ Vi lui về sau hai bước.
Nụ cười trên mặt anh thu lại, thịt hai bên má căng cứng.
Cô cắn chặt răng, một lúc sau mới buông ra:_ "Là... chúng tôi rất thân nhau. Anh ấy là Từ Phong Thanh, rất tài giỏi, chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau..."
Thẩm Nghiên Sơn tiến lên hai bước.
Từ Lộ Vi giữ lại không cho tiến lên bước nữa.
Thẩm Nghiên Sơn tới gần cô, đột nhiên duỗi tay, trêu chọc tóc mái rũ xuống hai bên của cô, phát ra một tiếng cười ngắn ngủi trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Cô là người đã bán cho anh, không đủ tư cách tìm người yêu.
_ "... Nếu, tôi đưa cho anh một trăm đại dương, anh có thể đem giấy bán thân trả cho tôi được không?" Cô đột nhiên hỏi.
Tuy rằng cô không có nhiều tiền như vậy, nhưng có mục tiêu, cô sẽ cố gắng để đạt được.
Thẩm Nghiên Sơn bước vào trong, bước đi không nhanh, nhưng cũng không quay đầu lại, thản nhiên trả lời:_ "Người của tôi, tôi không bán. Đừng nói một trăm đại dương, một vạn đại dương cũng không được."
Tư Lộ Vi đứng ở đó, máu trên mặt không còn tí nào.
Trong nháy mắt trong long cô như muốn giết người.
Sau đó, cô chợt nghe Thẩm Nghiên Sơn tiếp tục nói:_ "Giúp tôi làm vài món ăn. Nếu làm tốt, giấy bán thân đưa cho em."
_ "Ngũ ca!" Tư Lộ Vi trong nháy mắt như dòng điện trở lại nguồn, vội vội vàng vàng đuổi theo hắn.
Tư Lộ Vi vội vàng gật đầu:_ "Tôi nghe, xin Ngũ ca nhân từ."
Thẩm Nghiên Sơn quay vào, thầm nghĩ rằng cô gái nhỏ thật ngu ngốc,đến mức bị bán đi còn thay người khác đếm tiền, lời hứa suông của anh, thì có ích gì?
Anh quay đầu nhìn vào mắt cô, thầm nghĩ rằng 'không sao cả, ngốc một chút cũng được từ từ sẽ dạy, dù sao cũng là người của mình.'
*** LẦN ĐẦU TIÊN EDIT NÊN CÓ THỂ MỘT SỐ TỪ KHÔNG ĐÚNG, NHIỀU TỪ CÒN LÓNG NGÓNG MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý BÊN DƯỚI ĐỂ MÌNH LÀM TỐT HƠN***