Chương 43: Ải Thạch Sơn
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ Trấn Đông Quận bừng lên không khí sôi nổi, mọi phương đều hướng tới nơi diễn ra cuộc tuyển chọn môn sinh lần này.
Lần tuyển chọn này đặc biệt khác biệt, chỉ tiêu khác biệt với các lần tuyển khác, mục đích chắc ai cũng biết, đó là tuyển chọn những nhân tài, lấy Trấn Đông Quận tên tham gia Tinh Anh đấu, lần này rất có ý vị, chỉ cần Trấn Đông Quận có người thành công Tinh Anh đấu, toàn Quận được ban thưởng phúc lợi khổng lồ từ đế quốc.
Chỉ tiêu tuyển sinh từ thanh thiếu niên Luyện Khí Cảnh không quá 15 tuổi đã gỡ bỏ, phàm là thiếu niên thiên tài tự tin vào thực lực đều có thể tham gia, độ tuổi không quá 30 tuổi.
Phải Biết tu sĩ hấp thu linh khí nên trẻ hóa rất nhiều vì vậy tu sĩ tuổi tác không tính theo thường nhân, nếu thường nhân 80 đã là lão thì đối với tu sĩ, 80 chỉ vừa gọi là Trung niên tráng hán.
Hiện tại toàn bộ thí sinh tham gia đã có mặt ở dưới chân một tòa núi cao lớn, chỉ thấy ngọn núi to lớn thẳng dốc, hoàn toàn chỉ là đá và đá.
Trong đám đông, một thanh niên khoác lên cho mình một lớp áo bào đỏ đen sen lẫn, sau lưng lại mang một cây thước bản thô sơ to lớn.
“ Tiểu tử ngươi phải nhớ kĩ, nhiệm vụ lần này mục đích phải giành được một xuất tham gia Tinh Anh của Trấn Đông Quận, chỉ có biện pháp đó mới được vào bảo khố của Trấn Đông Quận, đến tay được tấm bản đồ đó. Hiểu chưa” Hồn lão nói.
“ Biết rồi sư phụ, người cũng đã nhắc với ta lần thứ năm từ đêm qua tới giờ rồi, thật sự khiến ta tò mò c·hết mà, rốt cuộc tấm bản đồ đó là gì?” Tiêu Viêm tò mò cực đỉnh.
“ Đến lúc đó ngươi sẽ biết, nhớ kỹ, hiện tại ta sẽ không thể tiếp tục hiện thân tránh sự phát giác của Trấn Đông người, mọi chuyện phải dựa vào bản thân ngươi ” Hồn lão nói.
“ Sư phụ, ta không để người thất vọng, Tinh Anh hội nhất định có ta một suất” Tiêu Viêm tự tin nói.
“ Nhớ lấy. Phong quan quá thịnh ất gặp bất trắc” Hồn lão nói rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc này, một nhóm người từ trên không tiến lại gần, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, khí thần ngưng định, một thân võ phục, xem ra là người đại diện hai tông môn đứng ra hướng dẫn thử thách.
“ Chào mừng các vị đã đến tuyển sinh lần này, ta là Trương Phong, người sẽ thay mặt hai tông môn hướng dẫn những thử thách tuyển sinh cho các ngươi. Thử thách đã được công bố từ trước nên ta cũng chỉ nói thêm một vài chi tiết.” Trương Phong nói tiếp.
“ Ải đầu tiên chính là leo núi, các ngươi không sử dụng bất kỳ biện pháp giúp phi hành nào, sử dụng sức tự thân leo lên Thạch Sơn phía sau, Thạch Sơn thử thách chỉ được ra tay mang tính cản trở, trong hai nén nhang, 100 người leo lên đầu tiên sẽ được thông qua. Ải đầu không giải thích gì thêm, các thí sinh chuẩn bị nghe hiệu lệnh thực hiện thử thách”
Người tham gia lên đến nghìn người, lại lấy đúng 100 người, tỉ lệ chọi rất cao.
“ Chíuuuu.......”
Một vệt sáng bay lên trời, thử thách đầu tiên chính thức bắt đầu, như ong vỡ tổ trào lên, tất cả mọi người từ chổ tụ họp lúc đầu tiến tới Thạch Sơn.
Thời gian trôi qua, sự phân hóa về khoảng cách của nhóm người đã xuất hiện, chỉ thấy trong số những người dẫn đầu hiện tại, Nhất Uy Long là một thành viên.
Cuộc thi leo núi này không đơn giản gấp rút về thời gian, mà còn thi về số lượng, trong lúc nhất thời không thể leo nhanh đến đỉnh núi được, vậy thì chỉ có loại bỏ những thí sinh tham gia, mà những người dẫn đầu luôn có lợi thế lớn.
“ Bùm...”
Tiếng nổ đầu tiên đã nổ ra, một đám người bị nổ văng rớt xuống Thạch Sơn mất quyền tham gia, người đặt những kíp nổ đó chính là một trong những người đang dẫn đầu.
Thanh niên tên Khôi Hoàng lại đặc thêm một vài kíp nổ trên vách núi, t·iếng n·ổ phát ra không ít.
“ Bùm......Bùm....”
“ Thủ đoạn đê hèn không kém” Nhất Uy Long một bên phía xa không ngừng đá đểu Khôi Hoàng.
“ Ngươi cũng không phải thủ đoạn không ít sao” Khôi Hoàng nói.
Uy Nhất Long cũng đang không ngừng thả ra những con rắn cất trong túi trữ vật ra ngoài, gây phiền hà không ít cho những đối thủ phía sau, phải biết, Sơn Thạch này chính là dốc đứng, bị rắn t·ấn c·ông bất ngờ trong lúc leo lên là một nổi ác mộng.
“ Tặng ngươi” Chỉ thấy Khôi Hoàng ném ra một quả cầu nhỏ, Nhất Uy Long không quá khó khăn nhận ra quả cầu đến chức năng, chính nó đã nổ rớt không ít người bám theo Khôi Hoàng.
“ Ngươi....” Nhất Uy Long tức giận mắng lên.
Chỉ thấy quả cầu chưa kịp lao đến Nhất Uy Long phương vị, bị một sợi dây mỏng xuyên qua, nổ ngay tại không trung.
Bên cạnh Nhất Uy Long có một cô gái, khí chất băng lãnh, chính là cô gái đi cùng trong nhóm năm người.
“ Muội không cần ra tay ta cũng có thể nhẹ nhàng xử lý” Nhất Uy Long nói với cô gái.
“ Nếu ngươi cứ mãi để ý đám ruồi bọ, vậy ta chỉ có nước đi trước” Lương Thiên Hương chính là tên cô gái đó, quả là một cô gái băng lãnh...
“ C·hết Tiệt.... Tên khốn nào lại thả đá xuống đầu ta” Tiêu Viêm tức tối mắng lên.
Hắn đang mãi mê nói chuyện với một cô nương xinh đẹp nên lúc mọi người leo lên núi, hắn mới phát giác cuộc thi bắt đầu, hiện tại bị cho ăn khói của đám người.
“ Không ổn, hiện tại bị rớt về phía sau, chính là hưởng hết mấy thủ đoạn của bọn đi trước, leo thế này không phải cách” Tiêu Viêm nghĩ, nhìn đám người xung quanh rớt xuống, hắn biết phía trên cạnh tranh không kém.
Tiêu Viêm bước lên một hõm đá, lấy ra một sợi dây thừng chắc chắn, cột nó vào thanh thước sau lưng.
“ Xem đại gia của các ngươi trổ tài đây” Tiêu Viêm đắc ý.
Chỉ thấy hắn cả người thấp xuống tụ lực, phóng thẳng cây thước bản to lớn lên trời, hiện tại cây thước này nặng cũng gần 400 cân không ít, được Tiêu Viêm ném lên, thuận theo lực ném, Tiêu Viêm nắm lấy dây thừng, cả người theo thanh thước bay lên, cái này chắc là không tính phạm luật.
Cứ như vậy, Tiêu Viêm thực hiện đến lần thứ ba, cả người đã thoát lực, lấy ra một vài viên đan dược hồi sức cấp tốc.
“ Ở đâu ra tên này vậy” Bất Tri Lưu đang là một trong những người dẫn đầu của một hướng, chỉ thấy thanh niên phía dưới không biết từ đâu bay lên, vậy mà đã không cách người dẫn đầu là hắn bao xa.
Bất Tri Lưu thả ra một làn khói tím, khói tím nhanh chóng che đi một phần Thạch Sơn đường, chính là nhờ biện pháp này khiến hắn dễ dàng khiến đối thủ bị bỏ xa.
“ Điên mất, ta còn chưa đụng vào ngươi” Tiêu Viêm nói.
Trên tay Tiêu Viêm xuất hiện một ngọn lửa, hắn đánh thẳng về phía đám khói tím, sức nóng trực tiếp cháy sạch khói tím.
“ Cái gì” Bất Tri Lưu kinh ngạc, xem ra gặp phải kẻ không đơn giản.
Tiêu Viêm không tiếp tục quăng thước bản lên nữa, quá tốn sức. Chỉ thấy bộ pháp triển khai, cả người như thuấn di, mỗi lần xuất hiện lại kéo ngắn một khoảng cách với Bất Tri Lưu.
“ Hỏa Độn – Thiên Sơn Hỏa Cước”
Một Hỏa cước nóng rực đã lao đến người Bất Tri Lưu, hắn chỉ kịp dùng sức lực một chưởng vào vách núi, bay ra một địa điểm khác không xa.
“ Trẻ tuổi như vậy đã là Đại Đấu sư. Không Được....Tha Mạng.....” Bất Tri Lưu chỉ vừa mới né tránh, đã thấy Tiêu Viêm thân người, một chưởng vào ngực, bay khỏi Thạch Sơn rơi xuống.
“ Vốn không định đánh ngươi” Tiêu Viêm nói.
Trận chiến ở mọi nơi Thạch Sơn diễn ra liên tục, không ai muốn mình sẽ thua cuộc, tính tới thời điểm hiện tại đã đi được hơn nửa, đã tốn mất một nén nhang.