Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân

Chương 44: Ải Thứ Nhất Kết Thúc




Chương 44: Ải Thứ Nhất Kết Thúc

Thời gian nén nhang thứ hai quá nửa, các thí sinh bước vào giai đoạn chạy nước rút.

Trên đỉnh Thạch Sơn, Trương Phong cùng với một vài người tới từ hai tông môn đã đứng đợi từ trước, người đầu tiên leo l·ên đ·ỉnh núi đã xuất hiện.

Người đến là một thanh niên trẻ tuổi, hông đeo bội kiếm, một bộ Bạch y tôn lên khí chất bất phàm.

“ Trác Nguyên quả nhiên là thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất của Trấn Đông Quận ta, không ngoài dự đoán là người đầu tiên vượt thành công ải Thạch Sơn” Trương Phong tiến tới khách sáo nói.

“ Trước mặt học trưởng, sợ là chút tại mọn không dám xách lên” Trác Nguyên khiêm tốn không phải không có căn cứ, người trước mặt có thể thay mặt hai tông môn thực hiện nhiệm vụ tuyển sinh lần này, đã nói lên bản sự không nhỏ.

“ Học đệ khách sáo, mời sang bên nghỉ ngơi đợi thử thách kế tiếp” Trương Phong nói.

Trác Nguyên vừa đến, phía sau đã nghe được tiếng người, từ sườn Thạch Sơn, Khôi Hoàng cùng với Nhất Uy Long đồng lượt tiếp đỉnh Thạch Sơn.

“ Tiểu tử ngươi, chờ đến vòng cuối cùng cho ngươi biết sự lợi hại” Khôi Hoàng nói.

Suốt chặn đường, hai người họ không ít lần ra tay với nhau nhưng không ai làm gì được ai, đành chờ vòng cuối so tài.

“ Lại sợ ngươi” Nhất Uy Long nói.

Phía sau, Lương Thiên Hương cũng thành công vượt ải, khuôn mặt vẫn mang theo nét băng lãnh không thay đổi, tìm kiếm một nơi an tọa hồi phục sức lực.

Lúc này, Khôi Hoàng cùng với Nhất Uy Long mới nhận ra Trác Nguyên, biết rằng mình vậy mà không phải người đầu tiên đáp đỉnh Thạch Sơn, tư vị của hai người không được tốt mấy.

Nhất Uy Long tiến gần Lương Thiên Hương nơi nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh.

“ Nếu không phải vì tên đáng ghét kia cản trở, người đến Thạch Sơn đầu tiên chính là ta” Nhất Uy Long nói rồi nhìn sang, nhận thấy đối phương đã nhập định, liền tiến hành nhập định theo.



Đỉnh Thạch Sơn xuất hiện thêm một thân ảnh, cả người một bộ Thanh Y thoát tục, ngũ quan xinh đẹp không kém phần kiêu kỳ, người tới thành công thu hút sự chú ý của toàn trường.

“ Nhị tiểu thư quả nhiên bất phàm, quả nhiên thử thách Thạch Sơn không thể làm khó người” Trương Phong tiến tới, thái độ khách sáo không ít.

“ Trương huynh không cần khen ngợi, chỉ là phương hướng leo lên thuận lợi ít người cạnh tranh mà thôi” Giọng nói của thiếu nữ vang lên, mang theo một âm vị ngọt ngào nhưng ẩn sâu lại là sự kiêu ngạo khó giấu.

“ Nhị tiểu thư thiên tài của Trấn Đông Quận Chủ – Lưu Ly tiểu thư, người được gọi là thiên tài trăm năm có một của Trấn Đông Quận, nhiều lần khước từ lời mời của hai tông môn đây sao” Khôi Hoàng một bên lên tiếng.

“ Cũng không gì hơn thế này” Khôi Hoàng nói.

Lời của Khôi Hoàng không nhỏ, thành công lọt vào tai của toàn trường.

“ Tiểu nữ bản sự thật không cao, chỉ có thể vấn đỉnh kề sau cái gọi là thiên tài ở đây thôi” Lưu Ly tiểu thư lên tiếng đáp, dường như lời khen nhưng thực chất ý vị phía sau không nhỏ.

“ Ta chờ xem tiểu thư vòng cuối biểu hiện. Danh hiệu thiên tài trăm năm của ta, cảm ơn tiểu thư giữ hộ” Khôi Hoàng nói.

“ Ngôi vị này vậy mà nhiều người mong ước đến vậy. Cũng phải thôi, phàm thứ không có được, con người đều ước ao có chúng” Lưu Ly nói rồi cười lên, tiến về một nơi nghỉ ngơi, để lại Khôi Hoàng khuôn mặt tức tối nơi xa.

.....

Đỉnh Thạch Sơn ngày càng đông đúc, thí sinh đã lần lượt đáp đỉnh, một bóng người từ sườn núi nhanh chóng lao l·ên đ·ỉnh núi.

Bóng người chưa xuất hiện đã nghe tiếng cười lớn vang xa.

“ Ha....Ha.....Ha... Muội yên tâm chờ ta dưới núi, chờ ta lấy ngôi vị quán quân, cùng muội dạo quanh Trấn Đông Quận quang cảnh”

Chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi đáp xuống, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt có thần, chỉ là nhìn vào hành động của hắn thật sự khiến toàn trường chói mắt.



Tiêu Viêm phía sau đeo lấy Huyền Trọng Thước, tay đang bế một cô gái tuổi chừng khá trẻ, đáp xuống đỉnh Thạch Sơn trong sự dòm ngó của toàn trường.

Trương Phong tiến đến, vậy mà sắc mặc vui vẻ không tỏ ra tức giận:

“ Tiêu huynh đệ, tuy ngươi bế vị tiểu muội này cùng lên Thạch Sơn nhưng vẫn không hợp quy cách của cuộc tuyển chọn, đừng trách huynh trưởng ta gây khó khăn với ngươi” Trương Phong cười nói.

“ Trương huynh quá lời, ta làm sao lại không biết quy cũ như thế chứ, chỉ là tiểu muội này thích ngắm phong cảnh khi đứng trên đỉnh Thạch Sơn nhìn xuống, ta chỉ là tát thành cho muội ấy mà thôi. Muội thấy đúng không?” Tiêu Viêm hỏi cô gái.

“ Vâng.... Phong cảnh ta đã được ngắm rồi, thực sự không tồi. Ca Ca, ta chờ ngươi dưới trấn” Cô gái xinh đẹp e thẹn nói.

“ Ha.....Ha......được rồi, chờ cuộc tuyển xong rồi, ta dẫn muội đi khắp Trấn Đông Quận cảnh quan” Tiêu Viêm khoái chí nói.

Biểu hiện của Trương Phong gây cho toàn trường chú ý, nhìn cũng là biết Trương Phong đang nhún nhường trước thanh niên kia.

“ Muội biết hắn là ai không” Nhất Uy Long hỏi.

“ Tiêu Viêm. Đệ nhất thiên tài của Viêm Ô Quận, lại là môn sinh hoạch tâm của Đan Thần Tháp ngoại môn, thân phận như vậy, hai tông môn muốn khiêm nhường chút ít không sai, chỉ là quá mức sổ sàng, đáng tiếc cho một viên ngọc quý” Lương Thiên Hương một bên nói.

“ Tiêu Viêm....” Nhất Uy Long trầm ngâm.

Tiêu Viêm rời đi cô gái lúc trước, lúc này hắn mới nhìn quanh.

“ Xem ra loại cũng thật lớn, nén nhang thứ hai xem ra cũng gần hết, vậy mà chưa đến 50 người” Tiêu Viêm nói.

Chỉ tiêu ải thứ nhất tuyển chọn 100 môn sinh, không ngờ khốc liệt đến vậy, xem ra người leo phía sau bị những thủ đoạn của người đi trước quấy rầy, leo lên tuyệt không dễ, lại bị giới hạn thêm thời gian, sợ là gần 50 người nơi đây đã là cực hạn môn sinh qua được ải đầu tiên.

Một tên mập mạp leo lên tận đỉnh Thạch Sơn cũng khiến toàn trường chú ý, thân hình mập mạp vừa bước l·ên đ·ỉnh Thạch Sơn đã nằm bệch xuống đất, thở hòng học như heo.



Phạm Trí không quan tâm đến ánh nhìn toàn trường, hắn nằm trên đất rên rĩ không ngừng:

“ Mệt c·hết ta rồi, sao thử thách đầu lại bắt leo núi chứ, quả thực mệt c·hết đại gia mà” Phạm Trí nói.

Tiêu Viêm một bên nhìn lấy tên béo, miệng cười lên nụ cười ý vị.

“ Tên béo này.....” Tiêu Viêm ngẫm nghĩ rồi tiến tới gần.

Phạm Trí nằm dưới đất, lại bị bóng của tên đáng ghét nào che mặt mình, liền ngước lên mắng:

“ Tên nào mắt mù không thấy đại gia ngươi nằm.....sao.....sao lại là ngươi!!!” Phạm Trí nhìn thấy Tiêu Viêm trước mặt, lắp bắt nói ra.

“Ta mới ngạc nghiên ngươi chạy đến đây làm gì?” Tiêu Viêm nói.

“ Phi....Phi..... Thật đen đủi mới gặp ngươi, trả ta Mộc Nhuyễn Giáp” Phạm Trí chìa tay ta nói.

“ Ngươi còn dám đòi ta, có tin hay không chuyện xấu của ngươi bị ta đem ra mách người đó không” Tiêu Viêm cười nói.

“ Đừng...Đừng.... Mộc Nhuyễn Giáp cho ngươi, giờ thì cút đi chổ khác cho ta nhanh, đồ tai ương nhà ngươi” Phạm Trí nói.

Vốn định trêu đùa Phạm Trí chút nữa, đột nhiên cả Tiêu Viêm cùng Phạm Trí đột nhiên nhất lên cảnh giác, cùng đồng thời nhìn về vách Thạch Sơn.

Không riêng gì hai người, Nhất Uy Long cùng với Lương Thiên Hương cũng đồng loạt nhìn về phía vách Thạch Sơn.

Trương Phong nhận được thông báo, chỉ thấy hắn bước lên, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại có linh lực trong đó phóng đại, giọng nói vang vọng đủ để mọi người nghe được.

“ Thời gian hai nén nhang đã hết. Ta tuyên bố ải thứ nhất......” Trương Phong chưa kịp nói dứt câu, vách Thạch Sơn xuất hiện thêm một bóng người.

Ẩn sâu trong bộ Hắc Y, dáng người từ đầu đến cuối đều không lộ nhưng lại mang cho những người mạnh nhất ở đây một sự nguy hiểm từ bản năng.

Phong Vân từ một phương hướng đáp đỉnh Thạch Sơn.