Chương 42: Thiên tài hội tụ
Phong Vân một thân hắc bào rộng rất vừa người, tôn lên một thân khí chất bất phàm của hắn, phía trước mặt, Nghịch Long cuối thấp người, sẵn sàng để Phong Vân lên người.
“ Con Hắc Long này tuyệt đối bất phàm, ngươi rốt cuộc giấu nó ở nơi nào suốt thời gian qua vậy ?” Khương lão phía sau cũng không kìm nổi tò mò lên tiếng hỏi.
Từ lúc thấy Rồng trong truyền thuyết tồn tại, thế giới quan của Khương lão đã bị đảo lộn, chỉ là cố nén tò mò thời gian qua mà thôi.
Phong Vân không trả lời, chỉ thấy hắn nhẹ nhún người, thân người đã yên vị ở trên lưng Nghịch Long.
“ Lão già lôi thôi, lão cũng mau chuẩn bị giai đoạn thứ ba đi, sau khi quay trở về lập tức tiến hành” Phong Vân đạm bạc nói ra.
“ Tiểu tử ngươi xem ta là người hầu của mình đó à....Phi...Phi...Khốn kh·iếp, ta còn chưa nói xong đâu” Khương lão tức tối dậm chân nhìn Phong Vân đã bay đi nơi xa.
......
Trên không, Phong Vân ngồi trên lưng Nghịch Long tiến về Trấn Đông Quận, lộ trình này có thể mất vài ngày.
“ Long tộc quả nhiên được thiên địa ưu ái, ngươi đã là Đấu sư cửu tinh rồi” Phong Vân nhìn nhận Nghịch Long tu vi cũng thấy tia kinh ngạc.
“ Tu vi của ta chủ yếu dựa vào ngươi, khế ước đồng sinh đồng tử ước thúc, bằng không linh lực của ta đã tăng mạnh đáng kể” Nghịch Long nói.
Nghịch Long sở hữu đặc thù, có thể tự do ẩn nấp trong không gian, tách mình với chiều không gian thực tại, trong suốt thời gian qua, thực chất, Nghịch Long luôn cận kề bên Phong Vân nửa bước không rời, nếu nó không tự hiện thân, rất khó để phát hiện được.
“ Chủ Nhân, với chiến lực của người, có muốn lấy danh hiệu đứng đầu không” Nghịch Long hỏi.
Phong Vân trầm mặt nhìn về nơi xa rồi nói: “ Người quá phong quan rất dễ đối đầu sóng dữ, lần này mục tiêu tham gia Tinh Anh chiến là đủ, là kẻ đứng đầu hay đứng cuối cũng chả quan trọng”
....
Trấn Đông Quận khu vực phía Nam, Phong Vân vừa đăng ký thành công tư cách tham gia tuyển sinh, đang tiến về nơi ở sắp tới được Khương lão chỉ định.
Vọng Phương Các, là một khách điếm lớn của khu vực phía Nam, cao lên đến mấy chục tầng, nhìn từ bên ngoài đã thấy sự nổi bật về cách bố trí, đây chính là nơi Khương lão chuẩn bị trước cho hắn trong vài ngày tới.
Hai tầng đầu tiên rộng rớn với rất nhiều khu vực ăn, chính giữa lại là một sân khấu lớn, từng tiếng đàn, tiếng hát vọng khắp không gian, được tô điểm thêm từng băng lụa đỏ treo trên không, khung cảnh không gian được nổi bật với hai màu chủ đạo nổi bật vàng và đỏ, sa hoa không ngừng.
Ngày mai đã là ngày tham gia tuyển sinh, Vọng Phương Các hiện tại trật chội hơi mọi ngày, ngay hai tầng đầu tiên bước vào, đã thấy bàn ăn đã chật kín, toàn là thanh niên nhiệt huyết, khí chất bất phàm cùng với không ít trưởng bối đi kèm, như quần long hội tụ, đây chính là những tinh anh của Phong Đô quốc.
Phong Vân ẩn mình trong một lớp Hắc bào lớn trùm kín người, lại đeo thêm một khăn che mặt, có thể nói cả người phủ kín trong màu đen huyền bí.
Dù vậy, vừa bước vào cửa, thân hình thông qua Hắc bào tỏa ra khí chất bất phàm không thể che giấu, hàng loạt ánh nhìn đều hướng về hắn, thành công thu hút ánh mắt toàn trường, phải biết, nơi đây không thiếu người khoắc lên y phục thần bí trước cuộc thi tuyển sinh.
Mặc kệ những ánh nhìn từ mọi phương, Phong Vân vẫn trong thả bước những bước chân đi vào.
Ở một góc bàn ngồi đấy nhóm năm người, một thanh niên, một thiếu nữ thanh tú cùng với một trung niên, đứng sau hai bên chắc là hai tên thị vệ.
Nhất Uy Long chính là tên người thiếu niên, khí chất bất phàm tỏa ra từ người Hắc y nhân vừa bước vào cũng được hắn chú ý.
“ Tuy ẩn trong lớp Hắc Y nhưng xem khi tức phát ra còn khá trẻ, là thí sinh ứng tuyển cạnh tranh nhưng ta lại không có tư liệu về người này, ngươi đi thử hắn chút sâu cạn đi, điểm đến là dừng được rồi” Nhất Uy Long nói.
Một tên thuộc hạ cả người cũng ẩn sau một bộ Tử Y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái lui ra, chỉ thấy hắn như u linh, trên tay xuất hiện một thanh đao ngắn, lao thẳng về phía Phong Vân.
Người đến tốc độ rất khá, nhưng không tránh được ánh mắt toàn trường, nhưng tuyệt nhiên không ai có ý định ngăn cản, thanh niên Hắc Y vừa bước vào tuy không xuất ra tia linh lực nào nhưng lại tự tỏa ra khí thế bất phàm, cứ để tên Tử Y kia lôi ra sâu cạn.
Tên Tử Y là một Đấu sư ngũ tinh, chỉ thấy hắn lợi dụng lan can tay nắm làm thế, cả người từ trên không không nhân nhượng đâm xuống Phong Vân.
Đối diện thế công lao đến, Phong Vân vẫn chưa có dấu hiệu xuất thủ, ánh mắt từ đầu không thay đổi một chút phương phướng, tiếp tục bước tiếp.
Nhận thấy đối phương không có ý định ra tay, tên Tử Y nở một nụ cười khinh bỉ:
“ Chẳng qua cũng có thế, trẻ nhỏ vừa ra khỏi cửa” Tử Y nói.
Đột nhiên từ cửa, một thanh kiếm ngắn bay vào, tốc độ cực nhanh, đụng trúng tên Tử Y bay rớt đi, chỉ thấy một tiếng nói vọng lên khắp không gian.
“ Tuyển sinh ngày mai sắp diễn ra, trong thành đã ban bố lệnh giới nghiêm, trong thành cấm xuất thủ, người không tuân theo. Giết Bất Kể Tội” Tiếng nói vọng lên đầy uy quyền rồi biến mất.
Chỉ thấy người trong Vọng Phương Các đều đứng lên cúi người.
“ Tuyên mệnh Trấn Đông Chấp Pháp” mọi người cùng nhau đồng thanh.
Phong Vân cả n·gười đ·ã k·huất mất nơi tầng cao, thực lực của hắn vẫn là một ẩn số.
Nhất Uy Long chổ bàn, trung niên năm tử chỉ thấy ánh mắt đăm chiêu, một lúc trầm ngâm.
“ Tam thúc, người có cảm nhận người thanh niên kia cấp bật” Nhất Uy Long hỏi.
“ Trên người thanh niên đó có một tầng vô hình che giấu thực lực nhưng ngươi phải hết sức đề phòng hắn.” Trung niên nam tử nói.
Tên Tử Y vừa quay về nghe được, liền không phục lên tiếng
“ Tam Trưỡng lão, người cũng quá mức đề phòng rồi, ta chỉ thấy hắn là tên tiểu tử vừa bước ra giang hồ, đến cả phản ứng còn không thể kịp, nếu lúc nãy Chấp Pháp không ra tay, e rằng hắn đã .....”.
Trung niên nam tử chỉ nhìn thẳng vào tên Tử Y, trên người sát ý mạnh mẽ nổi lên, đối diện tên Tử Y chỉ cảm giác lạnh đi sóng lưng, lời định ra đều nuốt lại.
“ Uy Long, ngươi tuyệt đối không được khinh thị thiếu niên vừa rồi, vừa nảy nếu Chấp Pháp người không ra tay, e là....” Nói rồi Trung niên nam tử nhìn về phía Tử Y rồi nói:
“ E là hắn đã....C·hết” .
“ Tam thúc, người thật sự đánh giá cao hắn như vậy, thuộc hạ của ta dù sao cũng là Đấu sư ngũ tinh, lại có phòng bị t·ấn c·ông trước, sao lại một đòn lại chống đỡ không nổi được” Nhất Uy Long nghi vấn.
“ Cảm giác của ta nhất định không sai. Thiếu niên vừa rồi, rất mạnh” Trung niên nam tử nói rồi nhắm mắt lại, nâng lên ly trà nóng, rơi vào im lặng.
Nhất Uy Long cũng không hỏi nửa, bàn ăn rơi vào im lặng, mỗi người giữ lấy một suy nghĩ riêng cho mình.
Quay về Phong Vân, tới căn phòng đã đặt trước, hắn cũng khá hài lòng về nó, một căn phòng đủ cao để nhìn bao quát toàn cảnh phía xa.
“ Chủ Nhân, có rất nhiều thần thức quét qua người của người nhưng không thể thoát được Long Uy ta bao phủ, chắc hẵn không ai nhận ra sâu cạn” Nghịch Long lên tiếng.
Từ lúc bước vào Vọng Phương Các, không ai nhận ra rằng, một con rồng to lớn ẩn mình trong không gian luôn đứng cạnh Phong Vân, Long Uy phủ lên người, hoàn toàn khiến thần thức quét qua không nhìn ra sâu cạn.
Phong Vân sờ lấy đầu Rồng, nói:
“ Ngươi và ta chắc không cần lời cảm tạ, nhưng ta vẫn phải nói lời cảm tạ với ngươi, ngươi đã giúp ta rất nhiều” Phong Vân nói.
“ Cảm tạ thì thôi đi” Nghịch Long lên tiếng.
“ Ngươi có muốn thử sức với bọn hắn không, cái gọi là Thiên tài đế quốc?” Phong Vân một bên bình thản nói.
“ Thiên tài sao, ta nhìn chỉ là một đám phế vật, ta rất lười ra tay với chúng” Nghịch Long nói.
Phong Vân một bên im lặng không đáp, không biết là đồng tình hay chối từ.
“ Thiên tài đế quốc sao, không bằng một phần vạn ngươi” Nghịch Long nói.