Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân

Chương 35: Sự Cách Biệt Giữa Thiên Tài Và Đám Cướp.




Chương 35: Sự Cách Biệt Giữa Thiên Tài Và Đám Cướp.

“ Tứ Dực Điểu, là Tôn Chí người, khốn kh·iếp, các ngươi lại hợp tác với nhau” Phú Sương hét lên, hai đám c·ướp này kết hợp với nhau, xem ra chuyến đi này lành ít dữ nhiều.

“ Phú Sương, hôm nay đã là ngày tàng của ngươi. Ha....Ha....” Tôn Chí trên không cười lớn.

“ Tất cả triển khai tốc độ tối đa, rời khỏi hẻm núi” Phú Sương hét lên.

Bọ Cạp Vương xách lên chiến rìu, không cho Phú Sương cơ hội ngơi tay, Phú Sương bắt chéo song đao, giơ lên quá đầu, linh lực tụ lại, chém ra một chiêu cực kỳ uy mãnh.

“ Song Đao Trảm” Phú Sương nói lên.

Đao khí hất văng Bọ Cạp Vương một quãng dài, lập tức cho Phú Sương khoảng cách, vốn định lui lại tập hợp với đoàn người, phía sau lại truyền đến tiếng gió, Phú Sương lập tức xoay người, song đao đỡ lấy một thương của Tôn Chí.

“ Không ổn, Phú Sương đoàn trưởng một lúc đối chiến hai tên thủ lĩnh, sợ là quá sức, ta phải nhanh chóng tiếp viện mới được” Tiêu Viêm ra quyết định.

Tiêu Viêm lấy từ nhẫn trữ vật ra một đồ vật, hình tròn, thiết kế vô cùng phức tạp, Tiêu Viêm quăng nó lên không, từ vật hình tròn đó tạo ra một vòng sáng bao phủ đoàn người.

Quay lại trận chiến giữa ba người, Phú Sương một đối hai, càng rơi vào thế bí.

Bọ Cạp Vương lợi dụng Phú Sương đối chiến Tôn Chí, tụ lực trảm ra từng trảm, Tôn Chí thấy đối phương đã tụ lực xong, không ham chiến mà lập tức rút lui sang bên.

Bọ Cạp Vương cả người xoay tròn hơi nghiêng, một rìu bổ xuống, vậy mà phá vỡ đi song đao của Phú Sương, phải biết rằng song đao của hắn là một Pháp khí vô cùng cứng chắc.

Phú Sương bị một rìu xượt qua trước ngực, đón chờ hắn chính là một rìu thứ hai, Bọ Cạp Vương giơ cao chiến rìu to lớn, bổ xuống Phú Sương một rìu, tốc độ không quá nhanh nhưng uy lực phát ra khi v·a c·hạm xuống đất lập tức khiến đất đá bay lên trời, bao gồm cả Phú Sương.

“ Thái Sơn Rìu”

Nhân lúc Phú Sương bị hất choáng, rìu cuối cùng uy lực mạnh nhất đã tới, Phú Sương hoàn toàn không thể đón lấy.

Bất chợt, chỉ thấy lúc này nơi xa, một cột lửa bốc lên kèm theo t·iếng n·ổ vang vọng khắp hẻm núi, cả ba người cũng vì vậy mà bị hất văng đi xa.



“ Chuyện gì?” Cả ba người ngốc đi một chốc, v·ụ n·ổ vừa rồi sức nóng vẫn còn trên da thịt bọn hắn, phương hướng phát ra lại từ nơi đoàn xe.

Cả ba lập tức tiến lên, chỉ thấy đoàn xe được bao bọc trong một kết giới chắc chắn, xung quanh bị cháy rụi, vài ba người còn đang la hét thất thanh vì bị lửa cháy trên thân, vài chục người nơi đây trong chốc lát chỉ còn lại người của đoàn xe, kể cả họ cũng đang kh·iếp sợ trước khung cảnh vừa rồi.

Tiêu Viêm bên trong kết giới đi ra, đứng trước mặt cả ba người, nhận thấy Phú Sương đang b·ị t·hương đứng ở một nơi xa, lập tức chạy đến.

“ Là ngươi làm sao” Phú Sương nói.

“ Chuyện lúc sau sẽ nói, bây giờ còn phải giải quyết hai tên kia đã” Tiêu Viêm nói.

Tiêu Viêm đứng trước hai tên thủ lĩnh, linh lực điều động, nói:

“ Tiếp đó thay người đi, đối thủ của hai ngươi là ta”

“ Tiểu tử đó có gì không đúng, linh lực cả người hắn bị hao hụt rất nhiều, xem ra không tránh khỏi p·hát n·ổ vừa rồi” Tôn Chí nói.

“ Vậy bây giờ làm sao?” Bọ Cạp Vương hỏi

“ Người của chúng ta c·hết hết, ở lại cũng không thể thắng, xem ra chỉ có thể rút lui” Tôn Chí nói rồi, cả hai đang có dự tính rút đi, chỉ thấy một cầu lửa lớn bay nhanh về phía họ.

“ Đánh người còn muốn đi, hôm nay sợ là các ngươi đi không dễ” Tiêu Viêm nói.

Đám đoàn viên cũng nhanh chóng bao vây đường thoát của cả hai, nhận thấy tính hình không ổn, Tôn Chí nói:

“ Xem ra bây giờ, chỉ có bắt tiểu tử này làm con tin uy h·iếp, sợ là mới có đường sống” Tôn Chí nói.

“ Vậy còn đợi gì. Đánh!” Bọ Cạp Vương xách lên chiến rìu lao tới.



Huyền Trọng Thước được lấy ra, sức nặng không kém chiếc rìu lớn là mấy, Tiêu Viêm vậy mà cầm như một thanh kiếm, chỉ khác kiếm này không có mũi kiếm và lưỡi kiếm.

Bọ Cạp Vương thế công lao đến, Tiêu Viêm chỉ quét ra một thước, vậy mà chặn lấy thế công Bọ Cạp Vương lao đến, đối với một thiên tài như hắn, những tên cắn đan dược để đột phá như Bọ Cạp Vương hoàn toàn không đáng quan tâm.

Bọ Cạp Vương dùng sức, đè chiến rìu xuống nhưng Tiêu Viêm vững như tường thành, linh lực điều động, hất văng Bọ Cạp Vương ra xa.

Tôn Chí thấy Bọ Cạp Vương vậy mà thất thủ, Tôn Chí lao đến, thương theo một quỹ đạo phức tạp lao đến, Tiêu Viêm hoàn toàn cứng đối cứng, Huyền Trọng Thước sáng lên hoa văn kỳ lạ, Tiêu Viêm bổ ra một thước, nhát chém tụ tập hỏa lực nồng đậm, vậy mà đốt cháy Tôn Chí, khiến hắn không dám tiến lại.

Nhận thấy đối phương chiến lực phi thường, Tôn Chí nói với Bọ Cạp Vương

“ Tiểu tử này chiến lực rất mạnh, đừng nhìn cảnh giới mà khinh thường, cùng nhau lao lên”

Bọ Cạp Vương xách lên Rìu, tiếp tục cùng Tôn Chí lao đến, Tiêu Viêm đón đỡ lấy thế công của Bọ Cạp Vương đầu tiên, nhanh chóng xoay người, chân bước ra hỏa pháp, hất văng một thương lao đến.

Nhận thấy Bọ Cạp Vương đang có ý định triển khai thế t·ấn c·ông, Tiêu Viêm ra quyết định đối phó hắn trước, Bọ Cạp Vương rìu lớn uy mãnh, không may dính một đòn cũng khiến Tiêu Viêm nguy hiểm.

“ Ngươi quá chậm” Tiêu Viêm nói.

Bọ Cạp Vương thân hình to lớn, bổ xuống một rìu, nhưng Tiêu Viêm giống như một tàn ảnh, chỉ thấy Tiêu Viêm xuất hiện, xoay người quét một cước thẳng đầu Bọ Cạp Vương.

Bọ Cạp Vương dính đòn, trên má cháy lên ngọn lửa nóng bừng, ôm mặt lùi ra.

Sự việc xảy ra nhanh chóng, Tôn Chí thế công vừa đến, Tiêu Viêm bỏ xuống trọng thước, tay bốc lên hỏa lực mạnh mẽ.

“ Bộc Phá Liên Hoàn Kích” Tiêu Viêm nhanh chóng đánh ra hàng loạt chưởng pháp, Tôn Chí chỉ cảm thấy từng vệt đỏ lao vào, cả người lập tức nhận lấy trùng kích liên hoàn.

Đánh ra một chưởng cuối cùng, Tôn Chí nhanh chóng thân hình nứt vỡ, bốc lên ngọn lửa cháy trên đất.

“ Đây là lửa gì, vậy mà khó dập đến vậy?” Bọ Cạp Vương dùng linh lực mạnh mẽ áp chế hỏa lực trên đầu, cả khuôn mặt đã bị cháy đen gớm ghiếc.

Nhận thấy Tôn Chí vậy mà nhanh chóng bị hạ, Bọ Cạp Vương có ý định liều mạng rút lui.



“ Muốn chạy nơi đâu!” Tiêu Viêm tay xách trọng thước lên quá đầu, trọng thước sáng lên hoa văn.

“ Diễm Phân Phệ Lãng Xích”- Một Địa giai võ kỹ được Tiêu Viêm thi triển .

Chỉ thấy Tiêu Viêm đánh xuống một thước, đại địa nức ra tựa dung nham phun trào, một luồng năng lượng cực lớn xông đến Bọ Cạp Vương.

“ Ầm.....” Tiếng nổ vang lớn, phía trước, đại địa đốt lên sức nóng kinh người, đất đá xung quanh cũng vì vậy mà nóng chảy, Bọ Cạp Vương cũng đã không thấy thân dạng.

Đoàn xe tiếp tục duy chuyển, vài người b·ị t·hương đều đang được trợ giúp trị liệu, Tiêu Viêm thân là luyện dược sư, những v·ết t·hương này đối với hắn không khó chữa khỏi nhưng lúc này hắn chỉ ngồi đó không có ý định ra tay.

“ Tiêu Viêm huynh đệ trẻ tuổi nhưng chiến lực lại phi phàm, xem ra là người của tông môn lớn ra ngoài đúng không?” Phú Sương hỏi.

“ Khiến đoàn trưởng chê cười rồi, ta chỉ là người của tông môn nhỏ, thân có nhiệm vụ ra ngoài vì tông môn mà thôi” Tiêu Viêm tươi cười đáp.

“ Được rồi, ta cũng thay mặt tất cả các huynh đệ cảm tạ đến Tiêu đệ, nếu không có đệ, sợ là hôm nay chúng ta cũng không có ai sống sót để đem xác về” Phú Sương nói.

“ Ha...Ha...Mọi người đã gọi ta một tiếng huynh đệ, ai lại đi khách khí với huynh đệ của mình chứ” Tiêu Viêm cười nói rồi nhìn xung quanh mọi người.

“ Đúng không nào” Tiêu Viêm nói tiếp.

“ Hảo! Ta chấp nhận người huynh đệ như ngươi” một đoàn viên lên tiếng.

“ Rất là đúng ý ta, Tiêu đệ có người trong lòng chưa, ta có một cô em dâu cũng bằng tuổi đệ, chỉ cần ngươi thích ta liền về mai mối” Một đoàn viên khác khoái chí hét lớn.

“ Cho ta nhổ vào, vị em dâu của ngươi bị ngươi khắp nơi đem gã, bây giờ còn muốn gả cho Tiêu đệ, Tiêu đệ lại đây, ta cho ngươi bình rượu quý này.” Đoàn Viên khác nói rồi, lại bị nhiều ánh mắt găm vào bình rượu khiến hắn sợ vỡ mật.

“ Được rồi, Tiêu đệ đã nói như vậy, từ nay, chỉ cần ngươi đánh tiếng, bọn ta lập tức tới trợ giúp không nói hai lời” Phú Sương nói.

“ Vậy thì còn gì bằng, sau này nhất định có việc, nhất định nhờ mọi người đến giúp” Tiêu Viêm cười nói.

“ Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, phía trước đã ra khỏi hẻm núi, xem như tới địa điểm được giao, mọi người cũng không nên bất cẩn, kẻo ngã ngựa lúc cuối.” Phú Sương nói.