Chương 34: Đoàn xe bị cướp
“ Sức Nóng bùng lên vậy mà có thể xuyên thấu cơ thể ta” Tiêu Nghiêm nhận ra một luồng khí nóng xuất hiện trong cơ thể, lập tức điều động Linh Lực áp chế.
Tiêu Viêm đã tới, Thước nặng gần 300 cân được Tiêu Viêm bổ xuống.
Tiêu Nghiêm không dám đón lấy, trực tiếp né sang một bên, Thước to bổ xuống phá hủy cả một sân đấu.
“ Sức phá hủy thật đáng sợ, nếu lãnh đòn này, Ngũ đệ trực tiếp mất đi sức chiến đấu” Tam Trưởng lão bên ngoài quan sát nói.
“ Tiểu tử này, nhiều năm không gặp, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều” Tứ lão nói.
“ Hắn chỉ có càng mạnh, chúng ta mới dám giao tương lai của Tiêu gia cho hắn” Nhị lão lên tiếng.
Trận chiến đến hồi gây cấn, chỉ thấy Tiêu Viêm bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, những nơi hắn đi qua đều b·ốc c·háy lên, tạo thành một vòng lửa lớn khắp sân, trực tiếp giam cầm Tiêu Nghiêm ở bên trong.
“ Không ổn, Linh Lực bị đốt cháy tốc độ chóng mặt” Tiêu Nghiêm nói.
Tiêu Nghiêm kinh nghiệm chiến đấu không ít, Linh lực cơ thể quanh người, thoát đi sức nóng xung quanh, nhận thấy Tiêu Viêm lao đến, trực tiếp gầm lên một tiếng, sóng âm trực tiếp t·ấn c·ông tiêu Viêm.
“ Hổ Xung Thiên” một tuyệt kỹ sóng âm thành danh của Tiêu Nghiêm.
“ Tam gia, quá trễ rồi” Chỉ thấy Tiêu Viêm một Trảo mang theo sức nóng quét ngang, sóng âm vậy mà trực tiếp bị đốt đến suy yếu.
“ Rơi vào lĩnh vực của ta, người đã thua rồi” Tiêu Viêm nói.
Hỏa Độn – Thiên Sơn Hỏa Cước được Tiêu Viêm sử dụng, chỉ thấy hắn phía trong lĩnh vực lửa, tốc độ lại như tốc biến triển khai, điểm cuối đã áp sát Tiêu Nghiêm khoảng cách trên không, từ phía trên một Hỏa cước lao xuống, giống như một tòa núi b·ốc c·háy.
“ Ta Nhận Thua” Tiêu Nghiêm nói.
Tiêu Viêm đến điểm là ngừng, dập tắt hết lửa quanh sân đấu.
“ Tam Gia, đã nhường” Tiêu Viêm khiêm tốn nói.
“ Không cần khách sáo, ta không phải là người thua không nổi, chiến lực của ngươi, sợ là thế hệ trẻ gần như không ai thắng nổi, từ khi lĩnh vực lửa của ngươi triển khai, ta thua cũng không oan” Tiêu Nghiêm nói.
Tiêu Viêm quay sang, nói:
“ Còn mong tất cả các Trưởng lão cùng với Tộc trưởng nhanh chóng thu xếp, đêm dài lắm mộng”.
.......
Đan Thần Tháp, nằm sừng sững tại phía Đông Đại lục, Thu xếp ổn thỏa Tiêu gia người, Tiêu Viêm hiện đang có mặt tại tại Phong Đô quốc, mục đích Tinh Anh chiến người thắng có được trong bảo khố.
Nói về Tinh Anh chiến, vào thời gian nhất định, khắp nơi trên Cổ Trì Tinh đều tổ chức Tinh Anh chiến ở nhiều nơi, chỉ có những thiên tài chiến thắng Tinh Anh chiến mới có tư cách ban đầu tham gia Hoàng Kim Bảng, đây là bảng đánh giá các thiên tài của đại lục, là mục tiêu của tu sĩ trẻ phấn đấu cả đời.
“ Tiểu tử, chiến lực của ngươi hiện tại giành được Tinh Anh chiến không khó, nhưng trên đời không thiếu nhất chính là Thiên Tài người, theo như thông tin ta có được, người có thể đối phó ngươi không ít hơn 20 người, tiếp theo đây, bằng mọi giá phải lấy được tấm bản đồ có trong Bảo Khố của Phong Đô quốc” Hồn lão nói.
“ Phong Đô quốc trực thuộc, Hỏa Sơn Mạch là nơi tốt nhất rèn luyện cho Hỏa tu sĩ, mục tiêu lần này chính là nó, sư phụ, người thấy sao? “ Tiêu Viêm hỏi.
“ Trước tiên, tiểu tử ngươi cần lấy Yêu Hỏa mạnh mẽ hơn hấp thụ, cố gắng luyện thành Thiên Hỏa Tam Huyền Biến trước đi đã, không cần nóng vội Hỏa Sơn Mạch” Hồn lão nói.
“ Được, nghe theo người, mục tiêu lần này chính là Vạn Thú Sơn của Phông Đô quốc” Tiêu Viêm nói.
Hồn lão, từ khi hắn lên 14 tuổi, vô tình thu được một mặt dây chuyền, bên trong lại là Linh Hồn của một lão giả, cả hai cùng thỏa thuận nhằm đạt được lợi ích chung. Hồn lão nhận Tiêu Viêm làm đồ đệ, Tiêu Viêm giúp lão xuất hiện ở thế gian một lần nửa, từ đó, Tiêu Viêm một mạch thẳng tiến, được gọi là thiên tài ngàn năm có một.
Tiêu Viêm tham gia vào một Đoàn buôn lái, nhằm rút ngắn quãng đường đến Vạn Thú Sơn.
Đây là một đoàn gồm 30 người, người dẫn đầu là Phú Sương, là một Đại Đấu Sư Trung Kỳ, mọi người còn lại đều là Đấu sư dao động, đoàn người vô cùng mạnh mẽ.
Đêm đến, đoàn người dừng lại ở một khu núi hẹp, đốt từng ngọn lửa trại đêm nghỉ ngơi.
“ Tiêu Viêm huynh đệ, một mình ngươi lại dám đi qua đoạn đường đầy c·ướp b·óc này, quả thật khiến bọn ta khâm phục” Phú Sương nói.
“ Đúng vậy nha.. đoạn đường này cứ cách một đoạn, đều là bọn c·ướp, nếu không phải bọn ta mời ngươi vào đoàn, đoán chừng ngươi thật là một mình đi qua đấy chứ . Ha....Ha...” Một người khác lên tiếng trêu trọc.
“ Để mọi người trê cười rồi, vốn ta không quen thuộc tình hình nơi đây, lại một thân một mình nên mới mạo hiểm băng qua” Tiêu Viêm cười đáp.
Tính cách Tiêu Viêm phóng khoáng, dễ bắt chuyện nên suốt đoạn đường đi đã làm quen hết mọi người trong đoàn.
“ Chỉ cần tối nay không có gì bất ổn, ngày mai chúng ta liền đi qua hẻm núi này, chính thức tới nơi an toàn, mọi người cũng nên đề cao cảnh giác” Phú Sương nói.
Nửa đêm, trăng lên cao chiếu sáng cả hẻm núi, trong suốt chặng đường đều không gặp khó khăn gì, quả nhiên, chuyện phiền phức bây giờ mới bắt đầu.
Dưới ánh trăng sáng, từ trên những vách núi, từng nhóm người cưỡi trên lưng là nhưng con Yêu Thú dáng người như bọ cạp, to lớn vô cùng, trên tay v·ũ k·hí sắc lạnh lao đến đoàn người Tiêu Viêm, tiếng la ó không ngừng.
“ Bao vây chúng lại cho ta”
“ Kẻ chống đối. Giết!! ”.
Từng tiếng hét chói tai của đám thổ phỉ vang lên, Đoàn người cũng đã nhanh chóng triển khai phòng thủ quanh những xe hàng, tư thế điêu luyện.
Lúc này, Phú Sương hét lên:
“ Bọ Cạp Vương, đoàn hàng này là của người ngươi không đụng tới nổi, tốt nhất ngươi vẫn nên rút ngươi người, kẻo đón lấy lửa giận”
Dẫn đầu đám c·ướp là một Trung Niên râu tóc rậm rạp, dáng người to lớn, cặp mắt sắc lạnh cùng với sát khí kinh người, hắn biệt danh chính là Bọ Cạp Vương.
“ Ta không cần biết là lô hàng của ai, Bọ Cạp đoàn bọn ta từ trước đến nay rất ít người không đắc tội nổi, Phú Sương ngươi nếu như biết điều, lập tức cút khỏi đây cho bổn gia” Bọ Cạp Vương nói.
“ Vậy thì lấy bản sự ra nói đi” Phú Sương nói rồi xoay người hét với từng đoàn viên.
“ Không ham đấu, Tiêu Viêm thực lực ngươi không kém, hỗ trợ đội tiên phong chạy qua hẻm núi”.
“ Rõ” Tiêu Viêm và từng thành viên lên tiếng.
“ Giết hết bọn chúng cho ta” Bọ Cạp Vương ra lệnh, từng t·ên c·ướp xông đến đoàn người, số lượng rất nhiều nhưng thực lực nếu so với đoàn người còn có chênh lệch.
Phú Sương ở hậu tuyến, tay cầm song đao, như một bức tường thành ngăn chặn không cho t·ên c·ướp nào có thể tiến lên, từng tên b·ị c·hém lìa từng bộ phận, không còn là người Trung Niên cười nói lúc đầu.
Bọ Cạp Vương lập tức lao đến đối chiến với Phú Sương, trên tay là một cái rìu lớn, một phát bổ bất ngờ khiến cho Phú Sương lập tức lùi ra sau.
Phú Sương nhìn ra sau, nhận thấy lúc này, đoàn người của mình đang rút lui, chỉ thấy lúc này, Tiêu Viêm Huyền Trọng Thước vẫn trên lưng lại không thể làm khó di chuyển của hắn, ngược lại giống như một tấm khiên phía sau, hai tay xuất hiện Hỏa lực, càn quét đám c·ướp xông tới, một chưởng lại một chưởng, từng t·ên c·ướp bị đốt thành tro, sức nóng vô cùng kinh người.
“ Ở đâu ra tiểu tử này” Bọ Cạp Vương thắc mắc, theo thông tin hắn biết được, xem ra, thiếu niên này chỉ vừa gia nhập Phú Sương đoàn người.
Nhận thấy hậu tuyến không đáng lo ngại, Phú Sương thoải mái ra tay, thân người như mũi tên lao về phía Bọ Cạp Vương, chém ra song đao.
Bọ Cạp Vương xách lên rìu lớn, cả người to lớn bổ ra từng nhát rìu, tốc độ không nhanh bằng Phú Sương nhưng từng nhát bổ nặng như núi, Phú Sương nếu không cẩn thận sẽ bị bổ đôi.
Đối với chiến đấu mạo hiểm như này, Phú Sương đã quá quen thuộc rồi, sống ở thời đại này, phải đem mạng của mình ra đổi bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ trên không trung, lao xuống hàng loạt mũi tên, Tiêu Viêm trực giác nhanh nhạy hét lớn lên:
“ Cẩn Thận”
Tiêu Viêm linh lực bùng lên, sức nóng bừng lên đã quá nhiệt độ lửa bình thường, Huyền Viêm Chưởng được triển khai, hàng loạt mũi tên lao xuống bị tan chảy, như từng tia pháo hoa hơi xuống.
Chỉ thấy trên không xuất hiện hàng loạt con chim, thân có bốn cánh, cả người khoác trong lông lũ xanh, trên lưng chở lấy vài ba người, xả hàng loạt mưa tên xuống vừa nảy.