Chương 33: Tiềm Lực Của Một Thiên Tài - Thể Hiện Đi
Trước ngực Tiêu Viêm đeo lấy một sợi dây chuyền, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nói phát ra từ dây chuyền này.
Tiêu Viêm như sớm đã biết sự hiện diện của hắn, nói:
“ Lần này phải giải quyết chuyện của gia tộc, cùng với đó giải quyết hết ân oán cá nhân, ta mới rảnh tay toàn tâm tập trung vào Tinh Anh chiến được” Tiêu Viêm nói.
“ Tinh Anh chiến này tiểu tử ngươi nhất định phải giành được giải thưởng trong bảo khố đó, nếu không thì hết cách” Giọng nói lại vang lên tiếp.
“ Tận lực mà làm thôi” Tiêu Viêm nói rồi xoay người đi khỏi Linh Đường, bỏ lại phía sau hàng trăm linh bài Tiêu Gia, lần này, Tiêu Viêm hắn nhất định bù đắp cho gia tộc.
Trước sảnh lớn, các vị trưởng lão nghe theo lệnh của Tộc Trưởng đều có mặt, Tam Trưởng lão nói:
“ Tộc trưởng, bọn ta công việc quấn thân, người gấp rút tập hợp bọn ta lại bây giờ không phải là thời gian tốt nhất” Các vị trưởng lão sắc mặt cũng không mấy tốt, bọn hắn cũng không ngốc, quan hệ giữa Tộc trưởng và Tiêu Viêm từ trước đến nay luôn tốt, cuộc họp này chắc chắn là nói đỡ cho tiểu tử đó, mục đích không sai đâu được.
“ Dạo gần đây, địa bàn làm ăn luôn bị người của Quận Vương chèn ép, kinh tế gia tộc đang ngày càng không đủ duy trì nuôi sống nhiều người, một số rạp buôn cũng đã bán đi cho nhiều người khác, nếu chúng ta không đưa ra hành động gì, e là gia tộc chính thức bị diệt trong thế hệ chúng ta” Nhị trưởng lão là một vị phu nhân duy nhất trong hàng ngũ trưởng lão, phụ trách về mặt kinh doanh của gia tộc.
“ Xem ra phải bán đi mấy món võ kỹ tiểu tử kia đền cho gia tộc để tiếp tục duy trì gia tộc thôi” Tam trưởng lão đề xuất.
“ Tộc Trưởng, ta biết ngươi và tiểu tử Tiêu Viêm quan hệ không tồi, nhưng gia tộc xuống dốc như vậy hoàn toàn là do hắn ban tặng, ngươi là Tộc trưởng, vẫn nên biết nặng nhẹ” Ngũ trưởng lão nói.
Tiêu Chiến vẫn giữ trầm mặc không nói, ngồi trên ghế chậm rãi nhắm mắt.
Lúc này, một giọng nói vọng lại từ bên ngoài vào.
“ Các vị Trưởng lão đã sai rồi, người khiến gia tộc chúng ta đi đến mức đường cùng này không phải Tiêu Viêm ta, kẻ thù của chúng ta từ trước đến nay chính là Phạm gia” Tiêu Viêm bước vào nói.
Nhìn thấy Tiêu Viêm, các vị trưởng lão trong phòng thái độ liền trở nên không tốt.
“ Tiểu tử ngươi đừng hòng đổ trách nhiệm lên cho người khác. Chính ngươi....là ngươi tỷ thí với người lại ra tay tàn độc, khiến con trai Quận Vương bỏ mạng mới khiến gia tộc ta ra nông nổi này, con trai ta, người thân của bọn ta đều vì vậy mà bỏ mạng, đến cả phụ thân ngươi cũng vì vậy mà c·hết mất. Ngươi còn mong trốn tránh trách nhiệm cho ai hả !!!!” Tam Trưởng lão giận dữ hét lên.
Tiêu Viêm nắm chặt tay, nghĩ đến ngày hôm đó bản thân bị người hãm hại, thời niên thiếu kiêu ngạo dẫn đến gia tộc suy tàn.
“ Ngày ta và Viêm Ô nhị công tử giao đấu, lúc đầu chỉ điểm đến là dừng, không ngờ bản thân ta dính vào Mê Hồn dược, một dược vật xứ Phù Mễ, khiến cho người dùng phải trở nên hung tàn, ta dành rất nhiều thời gian tìm kiếm h·ung t·hủ, cuối cùng phát hiện đây là kế sách của Phạm gia người” Tiêu Viêm giải thích.
“ Tất cả mọi bằng chứng đều đã được Phạm Gia diệt sạch, nhưng ngày hôm đó, Phạm Bâng là người sau cùng đến gặp ta, lại cùng ta trò truyện uống rượu, ta bây giờ đã là luyện dược sư, không khó để phát hiện trong rượu ngày hôm đó có Mê Hồn dược” .
“ Hay cho một Phạm gia” Tất cả mọi người trong sảnh đều tức giận, không ngờ một gia tộc lớn như Phạm gia lại sử dụng mưu hèn kế bẩn đối với họ.
“ Haizz... Biết được h·ung t·hủ thì có được gì, quá trễ rồi... Phạm gia bây giờ lên như diều gặp gió, Tiêu gia chúng ta muốn báo thù, chỉ sợ người mất tật mang” Đại Trưởng lão dáng người hơi gầy, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, bây giờ sự tính đã rõ, người buồn bã nhất có lẽ chính là ông, 2 người con trai, kể cả cháu nhỏ cùng tộc nhân c·hết đều gần hết người.
Tiếng thở dài tràn đầy sảnh họp, biết được kẻ thù thì làm sao chứ? Bọn hắn đều đã suy tàn đến sinh tồn qua ngày rồi.
“ Các vị trưởng lão, lần này Tiêu Viêm quay trở về, ta muốn đem Tiêu gia chúng ta dời đi nơi khác, nơi đó ta đã chuẩn bị chu đáo, đến đó an cư, chậm rãi tích súc sức mạnh, một ngày khác quay trở lại báo thù Phạm gia” Tiêu Viêm nói.
“ Hồ Náo!! Dời đi nơi khác, ngươi xem chuyện này dễ như thế?” Ngũ Trưởng Lão lên tiếng.
“ Tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi tưởng chuyện này chính là chuyện đùa sao” ....
“ Viêm Nhi, đây thật là quyết định của ngươi? Ngươi phải biết, cả tộc rời đi, không phải là một chuyện có thể mang ra đùa được” Tiêu Chiến cũng lên tiếng.
Việc dời đi của một Tộc, không nói đến quá trình, mỗi vùng luôn có những bá chủ của vùng đó, một gia tộc ngoại lai tự nhiên xuất hiện, tất gặp phải sự công kích của tất cả thế lực khu vực đó.
“ Ta biết suy nghĩ của các vị trưởng lão, nhưng đây là cách duy nhất để cả tộc chúng ta sinh tồn lúc này, chúng ta những người còn sống, phải có nhiệm vụ báo thù lên những kẻ khiến tộc nhân chúng ta ngã xuống, chỉ có báo thù mới khiến họ dưới hoàng tuyền yên lòng.” Tiêu Viêm nói.
“ Chỉ cần cho ta thời gian, lại nói nơi ta muốn cả tộc tiến đến đã được ta sắp xếp ổn thỏa, không mất bao lâu, ta thề đồ Phạm gia chó gà không yên!”
“ Hoàn toàn là suy nghĩ từ một phía là ngươi, lấy gì có thể đảm bảo đây” Ngũ trưởng lão lên tiếng.
“ Dựa vào ta là môn đệ Hoạch Tâm của Đan Thần Tháp ngoại biên” Tiêu Viêm chắc nịch đáp, từ trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, minh chứng cho thân phận Hoạch tâm môn sinh của Đan Thần Tháp.
“ Quả thật là thẻ bài danh chứng của Đan Thần Tháp” Tiêu Chiến bước tới xem xét, khuôn mặt mừng rỡ không tre giấu.
Đan Thần Tháp, đại lục nổi danh với thuật luyện đan, nơi đó chính là luyện dược sư cả đại lục mong ước tiến vào, không ngờ Tiêu Viêm lại chính là môn sinh Hoạch Tâm của Đan Thần Tháp, ý vị này không thể đùa được.
“ Ta đã xin với các Lão sư tại Đan Thần Tháp, hoàn toàn chấp nhận việc duy dời tộc chúng ta, chỉ cần mọi người thu xếp, chúng ta lập tức lên đường” Tiêu Viêm nói.
Lúc này, trong sảnh im lặng, các vị Trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Đại Trưởng lão cùng với tộc trưởng, chờ họ ra quyết định.
Chỉ thấy Đại Trưởng lão nhìn về phía Ngũ Trưởng lão gật đầu, Ngũ trưởng lão lập tức ra khỏi ghế ngồi.
“ Tiểu tử ngươi cũng biết, tộc ta tinh anh hầu như không còn, việc báo thù chỉ có thể đổ hết lên trên thân ngươi. Thử thách cuối cùng, nếu ngươi biểu hiện vẫn là Thiên tài của năm xưa, bọn ta tuyệt đối ủng hộ ngươi.” Tiêu Nghiêm – Ngũ Trưởng lão nói.
“ Ta tuyệt đối không để các vị Trưởng lão thất vọng. Ngũ gia, mời ra sân” Tiêu Viêm nói.
Nơi sân rộng lớn, nơi đây là nơi Tiêu gia thời gian rảnh tỷ thí.
Tiêu Nghiêm – Đại Đấu sư Trung kỳ, được biết đến với Đao pháp mang hỏa hệ, nổi danh khắp Viêm Ô Quận.
Đứng ở giữa sân, Tiêu Nghiêm không khách khí, Đao pháp động, cả người như một con dã thú lao đến Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm nhất lên Thước phía sau, quanh người xuất hiện một lớp giáp bằng Linh Khí, một Thước không khoan nhượng vào thế công Tiêu Nghiêm
“ Ầmmm....”
“ Quả Nhiên đã là Đại Đấu sư” – Các vị Trưởng lão lên tiếng.
Cơn lốc linh lực tản ra, chỉ thấy Tiêu Nghiêm thế công bị ngăn lại, lặp tức xuất ra đao khác, đao công vô cùng mạnh mẽ.
Tiêu Viêm lợi dụng Thước lớn, ngăn chặn từng Đao bổ tới, Tiêu Viêm xoay người, tốc độ rất nhanh quét ngang phần eo Tiêu Nghiêm.
Cước pháp rất nhanh bị Tiêu Nghiêm dùng tay ngăn lại, nhận thấy không thành, Tiêu Viêm thu hồi cước pháp, tay triển khai Chưởng pháp, Chưởng pháp mang theo sức nóng cực kỳ lao đến.
“ Huyền Viêm Chưởng” Một võ kỹ Huyền giai Chưởng pháp, sức nóng kinh người trực tiếp hất bay Tiêu Nghiêm bay ra tận gốc sân, kéo theo trên sân một vết kéo dài.