Chương 32: Nhân Vật Đầu Tiên – Tiêu Viêm
Một đêm trôi qua nhanh, Khương lão vẫn dáng hình lôi thôi đó, đứng giữa một khu đất trống, chờ lấy Phong Vân từ trước.
Nơi này xuất hiện hai cột gỗ cắm thẳng xuống đất cùng một vài vật khác, xem ra là Khương lão chuẩn bị.
Phong Vân bận lên người một bộ đồ đơn sơ thoải mái, dáng người cao lớn, đứng trước mặt Khương lão sẵn sàng huấn luyện, nói về tu luyện, hắn tuyệt đối hứng thú.
“ Đeo cái này vào” Khương lão nói
Dưới đất, những miếng thiết lớn hình dạng ghép lại phù hợp với hai cánh tay, ngực và chân, Phong Vân đeo hết vào người, cảm nhận được sức nặng từ chúng, gộp lại không dưới hai trăm cân.
Phong Vân cảm giác cơ thể nặng trĩu, duy chuyển khó khăn, điều động linh lực mới dễ dàng duy chuyển hơn.
“ Ngươi tự phong bế linh lực trong cơ thể đi” Khương lão nói.
Phong Vân làm theo, cảm giác nặng nề lại xuất hiện.
“ Nhìn thấy hai cây cọc gỗ này không, nhiệm vụ lúc đầu của ngươi là đứng tấn trên đó liền mạch một giờ đồng hồ, đồng hồ cát này sẽ hoạt động khi ngươi đứng tấn trên cọc gỗ, đủ một giờ tự động báo lên, chỉ khi nào ngươi đứng tấn liền một canh giờ không nghỉ, ngươi được thông qua” Khương lão nói.
Nói rồi Khương lão thực hiện tư thế cho Phong Vân xem, vẫn là tư thế đứng tấn thông thường, chỉ khác là hai tay giơ trước mặt.
“ Một canh giờ!” Phong Vân hỏi lại.
“ Đúng! Là một canh giờ” Khương lão cười nói lại, sau đó đi mất dạng.
Phong Vân lê lết thân người lên hai cọc gỗ, chỉ vừa triển khai tư thế tấn, cả người lập tức ngã xuống, đồng hồ cũng lập tức ngừng hoạt động.
“ Xem ra phải học cách thăng bằng trước” Phong Vân đưa ra kế sách.
Bắt đầu lại lần nữa, sau bốn năm lần thất bại, Phong Vân cũng có thể duy trì tư thế tấn trong vài phút ngắn ngủi, sau đó lập tức rời bỏ cọc gỗ nơi đó.
“ Không sử dụng linh lực, vậy mà chỉ có thể duy trì một phút, xem ra thử thách không dễ như ta nghĩ”.
“Sức nặng từ những khối thiết trên người không thể đùa, lão lôi thôi bảo huấn luyện khổ cực, xem ra tuyệt không nói đùa”.
Phong Vân nói rồi tiếp tục thử lại, dù là thân thể đau nhức mỏi mệt, Phong Vân vẫn tiếp tục đứng tấn.
Cứ thế, phải mất tận ba tiếng đồng hồ Phong Vân mới có thể hoàn thành, cùng với cơ thể đau nhức, Phong Vân lập tức nằm bệt tại nơi.
Không quá lâu sau, Khương lão lại xuất hiện, dáng người lôi thôi không biết từ đâu có thêm một bình rượu, cực kỳ nhết nhác.
“ Ngươi tới ngọn núi phía sau đi, có một con đường bật thang nơi đó, ngươi bật cóc lên trên núi, xong có thể về nghỉ ngơi” Khương lão vô tư nói.
Tới phía sau khuôn viên, một ngọn núi khá lớn xuất hiện trước mặt Phong Vân, không quá khó để hắn tìm được bật thang đi lên núi.
Phong Vân đứng trước bật thang lên núi, Phong Vân cảm thấy hoa cả mắt, có gần trăm bật thang không ít, mỗi bật đều thiết kế để người bật chỉ lên một bật, nếu bình thường hắn không tốn bao nhiêu sức lực là có thể tới nơi, còn trong cơ thể nặng nề này thì hắn không chắc.
Quả nhiên, Phong Vân tới tận trời tối cũng chỉ leo lên 60 bật, Khương lão xuất hiện kéo hắn về dùng cơm, một ngày rèn luyện kết thúc.
........
Ở một nơi xa xôi khác nơi Phong Vân đang rèn luyện, trời vừa sáng, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi, sau lưng là một cây thước bản to, từ từ tiến vào cửa phủ, trên cửa phủ ghi hai từ :“ Tiêu Gia”.
Tin tức rất nhanh được cao tầng Tiêu Gia nhận được, họ rất nhanh tập hợp ở sảnh lớn, chỉ là trên mặt không mấy thân thiện.
Thanh niên rất nhanh đi vào sảnh lớn, lúc này tập trung hầu hết tộc nhân của Tiêu Gia ở đây, từ lớn đến bé, vô cùng tập trung vào người thanh niên này.
Người thanh niên dáng người bình thản, đôi mắt có thần tự tin, đứng trước mặt mọi người, hai tay giơ trước ôm quyền, không nhanh không chậm nói:
“ Tiêu Gia, Tiêu Viêm, nay trở về thăm viếng Phụ Thân” Tiêu Viêm nói.
“ Nghịch Tử to gan, ngươi còn có mặt trở về Tiêu Gia ta.” Tiêu Nghiêm ngũ trưởng lão nói.
“ Ngày của Phụ Thân, nhiều năm liền không về cúng bái, năm nay quay về, xin các trưởng lão cho phép” Tiêu Viêm khom người nói.
Hắn, Tiêu Viêm, 5 năm trước toàn bộ Viêm Ô Quận công nhận thiên tài đệ nhất, chưa đầy 15 tuổi đột phá Luyện Khí cảnh, 20 tuổi đã là Đấu Sư ngũ tinh, là Thiên tài được dự đoán trước 30 đột phá Đấu Linh cảnh nhất.
Sự nổi tiếng của hắn lan xa, đưa Tiêu Gia dưới sự hậu thuẫn của Chí Minh tông, trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Viêm Ô Quận. Tuy nhiên, đang ở đỉnh cao sự nổi tiếng, Tiêu Viêm trong một lần tỷ thí, ra tay đ·ánh c·hết con trai của Viêm Ô Quận Vương.
Chí Minh tông nhiều lần giải hòa nhưng không thành, Chí Minh tông chỉ bảo vệ được một mạng của hắn, Tiêu Gia hắn bị Quận Vương đàn áp, từ một Đại tộc nay chỉ còn vài chục nhân khẩu, dời ra ngoại ô sống qua ngày.
Tiêu Viêm bị đuổi khỏi Viêm Ô Quận, từ một thiếu niên thiên tài, một đêm trở thành tội nhân của Gia Tộc.
Phụ Thân Tiêu Viêm cũng vì bảo vệ hắn, thân làm tộc trưởng lại bỏ mạng oan ức.
Tiêu Viêm 5 năm nay không biết tung tích, hôm nay đột ngột xuất hiện.
“ Cho ngươi cúng bái? Đại Ca hắn vì ngươi mà c·hết, Gia Tộc vì ngươi mà suy tàn, tộc nhân bỏ mình không ngừng, ngươi tự hỏi ngươi có tư cách cúng bái họ sao!”
Tiêu Nghiêm, ngũ trưởng lão tức giận nói, con trai của hắn chính là bỏ mạng trong sự đàn áp của Viêm Ô Quận.
Tiêu Viêm cả người thẳng lên nói:
“ Năm đó sự việc, hoàn toàn do người ám toán, Ta không phủ nhận trách nhiệm về những việc xảy ra với gia tộc, lần này trở về, thứ nhất là thắp hương cho phụ thân, thứ hai chính là đưa cho gia tộc một phần bù đắp những năm gần đây.”
“ Bù đắp? Ngươi muốn bù đắt cho hàng trăm mạng người như thế nào!” Tiêu Lâm tam trưởng lão nói.
“ Người đ·ã c·hết, ta không thể khiến họ sống lại, nhưng ta sẽ bù đắp cho những người thân của họ. Hôm nay Tiêu Viêm ta đưa cho Gia tộc hai quyển Địa giai công pháp, ba quyển Huyền giai công pháp, cùng với hai ngàn linh thạch cho tông môn” Tiêu Viêm nói.
“ Ngươi từ đâu có nhiều võ kỹ như thế này?” Tam trưởng lão nói.
Với số lượng những món Tiêu Viêm đưa cho gia tộc, có thể giúp cho một gia tộc suy tàn như Tiêu Gia có thêm vốn phát triển.
“ Các vị trưởng lão yên tâm, những công pháp này ta đều là dùng đan dược của bản thân đổi lấy, hoàn toàn là hợp pháp” Tiêu Viêm nói.
“ Đan dược của ngươi? ngươi là Luyện Dược sư từ bao giờ? ” Ngũ Trưỡng lão nói.
“ Cơ duyên xảo hợp trở thành luyện dược sư mà thôi, mong rằng các vị trưởng lão thành toàn ta thắp hương Phụ Thân” Tiêu Viêm khiêm tốn từ tốn giải thích.
Lúc này, vị trung niên ngồi ở chính viện ở giữa lên tiếng
“ Được rồi, dù sao về cũng quay về rồi, Đại Ca chắc cũng rất nhớ nó, mau đưa nó đến Linh Đường đi” Tiêu Chiến đang là tộc trưởng lên tiếng, từ nhỏ, hắn đã rất yêu thương chiều chuộng Tiêu Viêm, chỉ tiếc sự việc năm xưa diễn ra.
“ Cảm ơn tộc trưởng” Tiêu Viêm khom người nói.
5 năm không gặp, Khung cảnh lại xa lạ khác thường, nơi đây vốn đã không phải là Tiêu Gia huy hoàng khi trước, giờ đây, cảnh vật đơn sơ, còn đâu uy danh của gia tộc lớn năm xưa.
Tiêu Viêm đến trước Linh Đường, nơi đây chôn cất bài vị lại tăng thêm rất nhiều, hắn biết, trách nhiệm gián tiếp dính lên thân của hắn.
Nhìn Linh bài Tiêu Thần, Tiêu Viêm quỳ xuống, khấu đầu thật sâu nói:
“ Phụ Thân, nhi tử bất hiếu, nhiều năm liền không trở về, lần này đã đủ khả năng để đối mặt gia tộc, ta tuyệt đối dẫn dắt gia tộc một hướng đi lên giống như nguyện vọng của người."
“ Ngươi muốn các tộc nhân khác tha thứ, chuyện này không dễ, hầu hết bọn hắn người thân đều vì việc này mà mất, nhiều năm qua bị đàn áp tới cực điểm, bọn hắn chắc hẳn đều đổ hết lên đầu ngươi một người” Tiêu Chiến nói, dáng người Trung niên nhiều năm liền gánh vác gia tộc nay cũng đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
“ Ta biết việc này khó thành, nhưng ta sẽ hoàn toàn cố hết sức.” Tiêu Viêm chắc nịch nói.
“ Haiz... Khó khăn nhất chính là ngũ vị trưởng lão, bọn hắn làm chủ dòng họ của mình, chứng kiến từng người ngã xuống, tuyệt không dễ thuyết phục.”
“ Chiến thúc, ta đã có phương án để thuyết phục họ, nhờ người tập hợp mọi người đến sảnh lớn” Tiêu Viêm nói.
“ Được rồi, còn phải xem bản sự của ngươi” Tiêu Chiến nói rồi rời đi.
Nhìn vào Linh bài Phụ Thân, Tiêu Viêm giọng nói tự tin:
“ Phụ Thân, ta nhất định làm được”
“ Với những gì ngươi chuẩn bị, chắc chắn sẽ cho bọn hắn sự tin tưởng mà thôi” Một giọng nói đột nhiên phát ra.