Chương 22: Đối Chiến Vô Nhận (1)
Chương 22: Đối Chiến Vô Nhận (1)
Trảo Thủ sơn ngoài bìa, Trước mặt Phong Vân là một thanh niên, tay cầm Trường Đao, khí thế bức người, người này đứng yên một chổ, lại giống như một chiến binh uy dũng, hắn chính là con trai thứ hai của Kiến An Thành, Vô Nhận.
“ Ngươi, dám g·iết c·hết Tam đệ của ta, làm hỏng việc tốt, lần này, tuyệt lấy đầu ngươi đem về” Vô Nhận tự tin nói.
“ Người tự tin như ngươi, c·hết đều dưới ba tất đất” Phong Vân tự tin đáp.
“ Đừng lấy bọn phế vật đó ra trát vàng lên mặt mình, ngươi còn không lợi hại như ngươi nghĩ, cho ngươi cơ hội ra tay, kẻo lại bảo ta không nương tay” Vô Nhận nói.
Phong Vân không khách sáo, người tới chính từ tông môn lớn của khu vực, tông môn ở Phong Đô quốc, chỉ dưới sự giá·m s·át của đế quốc, còn lại, không ai dám khinh nhờn.
Phong Vân lấy ra một thanh đao, thân pháp triển khai, lao tới Vô Nhận, tốc độ nhanh chém xuống một đao.
Vô Nhận vẫn bình tĩnh, chân đá vào đuôi Trường Đao rồi cầm lấy, xoay Trường Đao quanh thân, Vô Nhận nắm lấy Trường Đao, thuận thế bổ về phía trước, Phong Vân thế công chưa kịp tới gần, trực tiếp bị uy lực của một chiêu này hất văng đi, kéo thành một vệt dài trên đất.
“ Xoạt.......”
“ Người này mạnh hơn Đàm Phú không chỉ một bật” Phong Vân sau lần giao chiến đầu tiên, liền nắm bắt chênh lệch của cả hai người.
Phong Vân lao tới tiếp cận, hạn chế khoảng cách để đối phương sử dụng v·ũ k·hí, nhờ lợi thế về tốc độ, dễ dàng tiếp cận Vô Nhận, đao thứ nhất chém từ dưới lên, sức lực kinh người, thế mà hất văng thế đỡ của Vô Nhận, đao thứ hai không chậm lại tới, chỉ thấy Vô Nhận thấp người xoay tròn, né đi thế công, tay xoay Trường Đao, chém Phong Vân phần bụng hướng về.
“ Keng.....Xoạt...”
Phong Vân chỉ kịp giơ lên v·ũ k·hí, chặn đòn đánh của đối phương, dư lực đẩy hắn ra xa.
Vô Nhận trực tiếp lao lên, bật người lên không trung, thân thể uốn cong, đem Trường Đao trên không đâm xuống, Phong Vân vừa ổn định thân thể, trực tiếp giơ đao chắn trước người, một Đao đâm đến khiến hắn tê rần cả hai tay.
Nói về sức lực, Phong Vân hắn rất ngưu, chân ghì chặt đất, phần eo tụ lực, dùng sức hất văng Vô Nhận lùi ra.
“ Cái gì? Lại là Thể Tu” Vô Nhận kinh ngạc, vậy mà khinh thường đối thủ, chỉ thấy Vô Nhận tay nắm chặt Trường Đao, linh khí lưu động, một chiêu thức được hắn thi chuyển.
Từ người hắn từng vụ linh khí hiện ra bên ngoài thành từng đoàn, sức nóng cực kỳ, vụ khí lớn trực tiếp bay đến Phong Vân.
“ Hỏa Linh Thực – Thâu Hồn” chiêu này giúp tu sĩ tại ra những vụ khí cực nóng, đối phương bị dính tới sẽ bị lửa thiêu đốt thành tro.
Phong Vân không dám đối đầu, trực tiếp thi triển phân pháp tránh né, từng vụ khí cháy đốt cả một khu rừng xung quanh.
Vô Nhận không biết từ bao giờ, trên không lao xuống, bổ xuống phương hướng Phong Vân duy chuyển, Tử Đồng triển khai, Phong Vân trực tiếp né sang một bên, nơi hắn vừa đứng, bị Vô Nhận bổ ra một vết nứt sâu.
Không cho Phong Vân cơ hội nghỉ ngơi, Vô Nhận lao đến, mỗi đòn đánh nặng mấy trăm cân, Phong Vân cực khổ đón đỡ, thế công của đối phương được tăng phúc rất lớn, cánh tay của Phong Vân hiện tại đã không còn cảm giác.
Vụ khí nóng của Vô Nhận đã đốt cháy cả một khu rừng lớn, hoàn toàn thu hẹp phạm vi duy chuyển của Phong Vân, từ đầu mục đích của các vụ khí nóng chính là thu hẹp phạm vi duy chuyển, khiến thân pháp của Phong Vân không thể phát huy sức mạnh.
Tình thế với Phong Vân cực kỳ bất lợi, một chém bổ ra, Phong Vân đưa đao lên đỡ, bị sức nặng đè xuống thân thế, Vô Nhận nhanh người, xoay người, đạp ra một cước, Phong Vân trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Tình thế vô cùng bất lợi, mọi tuyệt kỹ của mình đều bị đối phương khắc chế, đây chính là học viên tinh anh của một tông môn.
Vô Nhận vẫn tiếp tục t·ấn c·ông, xoay tròn thân người, bổ xuống một bổ nửa, Trường Đao, ưu thế là những phát chém, được Vô Nhận phát huy rất tốt.
Tưởng chừng b·ị t·hương Phong Vân, lại mạnh mẽ xuất ra một đao, đao thế uy mãnh, trực tiếp đối cứng với một đao của đối phương.
“ Châu Chấu đá xe sao!!” Vô Nhận nở nụ cười khinh miệt
“ Hổ Hình Đao” Phong Vân đánh ra một đao, chiêu thức vậy mà chỉ chống lại một lúc, trực tiếp bị Trường Đao của đối phương phá tan, thế công không dừng, trực tiếp t·ấn c·ông Phong Vân.
“ Thân Như Bàn Thạch – Địa Hùng Chi pháp” Phong Vân hét lên, linh khí bao bọc quanh cơ thể, một chiêu của Vô Nhận đánh vào người, lại không khiến Phong Vân b·ị t·hương quá nhiều.
“ Không thể!!” Vô Nhận hét lên, bị Phong Vân lừa vào bẫy, hiện tại đã không kịp lùi lại.
“ Đại Hùng Phách Lực Chưởng” thân ảnh một con gấu lớn xuất hiện, đánh ra một chưởng như trời giáng.
Chưởng lực trực tiếp vào ngực Vô Nhận, khiến hắn phun máu bay ra xa, y phục bên ngoài rách nát, để lộ bên trong một nội giáp.
“ Khốn kh·iếp, lại chủ quan rơi vào bẩy của ngươi, bất quá, chiêu vừa rồi không g·iết c·hết ta, đó là nguyên nhân ngươi c·hết hôm nay” Vô Nhận ôm ngực cố gắng nói, nuốt xuống một viên chữa thương đan dược.
“ Đao đến” Vô Nhận hét lớn, thanh trường đao không phải bình thường, trực tiếp lao đến tay Vô Nhận.
“ Nó chính là một thanh Bảo Khí ta thưởng được sau khi làm nhiệm vụ, ngày hôm nay, ngươi có thể c·hết dưới “ Thanh Ngưu đao” là một vinh hạnh của ngươi.”
Vô Nhận cắm đuôi Thanh Ngưu đao xuống đất, đột nhiên, một luồng linh lực trên người Vô Nhận xông thẳng lên không, sức nóng của khu vực xung quanh đạt cực điểm, Linh lực cơ thể Phong Vân cũng có dấu hiệu bị đốt cháy.
“ Không thể để hắn tụ lực thêm” Phong Vân nghĩ. Tu sĩ mỗi khi sử dụng chiêu thức, cần thời gian tụ lực, chiêu thức càng mạnh, đòi hỏi thời gian tụ linh lực càng lớn, tuyệt không thể cho đối phương thêm thời gian.
Phong Vân lao lên, tốc độ cực nhanh lao đến, thân trên hơi nghiên về sau, thân dưới lại như bàn thạch, tụ lực vào một đao, trên không trung chém thẳng về phía Vô Nhận.
Bất chợt, Thanh Ngưu đao tỏa ra một luồng linh áp, ảnh hưởng lên cả vùng không gian, trọng lực được tăng lên gấp đôi.
Thế nhưng, một đao được Phong Vân sử dụng toàn lực, Thái Dương chi khí cực kỳ mạnh mẽ, thế vậy mà trực tiếp xé toang xuồng linh áp trọng lực, trực tiếp lao thẳng đến Vô Nhận.
“ Làm sao sức mạnh bùng lên lại mạnh như vậy, hắn không phải chỉ mới Luyện Khí cảnh tầng 9 thôi sao” Vô Nhận không tin nói, sức mạnh một đao này, đơn thuần Đấu sư Nhị tinh trở xuống đều hổ thẹn.
Không thể chọi chứng chiêu này, Vô Nhận vậy mà dùng chính Thanh Ngưu đao, dung ý niệm điều động ra phía trước, bản thân rút lui ra xa, Thanh Ngưu đao trực tiếp dính đao này, thân Trường Đao thế mà xuất hiện vế trắng, trực tiếp bay ra xa khuất mắt.
“ Có gì không đúng” Phong Vân nghi hoặc
“ Tiểu tử ngươi đỡ lấy cho ta đòn này” Vô Nhận đột nhiên xuất hiện một thanh Trường Đao khác trong tay, khí thế vậy mà tăng hơn cả khi dùng Thanh Ngưu đao.
“ Hỏa Diễm Đao Pháp – Hỏa Diễm Thôn Linh”
Khí thế bức nóng bức người, chỉ thấy Vô Nhận nơi xa, bổ ra một đao này, hỏa diễm đầy trời mạnh mẽ lao đến, trực tiếp tạo ra một v·ụ n·ổ lớn khắp một vùng, lửa lớn bốc lên tận trời, Yêu Thú xung quanh cũng sợ hãi mà rút đi xa.
Hỏa Diễm Thôn Linh – Thôn phệ Linh Lực cơ thể người sử dụng, tạo ra một đòn t·ấn c·ông uy lực cực mạnh, thế công mang theo hỏa diễm, uy lực bức người, càng thôn phệ nhiều linh lực, uy lực càng mạnh mẽ.
Hỏa Diễm đốt cháy, vùng đất phía trước đã xuất hiện một vết hố kéo dài, trên đất bốc lên từng đợt khí nóng.
Vô Nhận nơi xa, như không thể tin vào mắt mình, một sự thật quá vô lý diễn ra:
“ TẠI SAO NGƯƠI CÒN SỐNG......” Vô Nhận hét lớn về phía Phong Vân.
“ Bộ giáp đó là như thế nào...”