Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân

Chương 23: Đối Chiến Vô Nhận (2)




Chương 23: Đối Chiến Vô Nhận (2)

“ TẠI SAO NGƯƠI CÒN SỐNG......” Vô Nhận hét lớn về phía Phong Vân.

“ Bộ giáp đó là như thế nào...”

Phía xa, Phong Vân vậy mà không c·hết, hứng chịu trực tiếp đòn đánh của Vô Nhận, cả người đứng thẳng uy nghiêm, chỉ khác, Phong Vân cả người được bao trùm trong một bộ giáp đen huyền bí, bao bọc từ cổ xuống toàn thân.

Giáp như vảy rồng, cực kỳ uy nghiêm, một thân đen tuyền, cực kỳ bắt mắt.

“ Chủ Nhân, đối phương hơn xa cấp độ của người, người thân không có tuyệt kỹ phù hợp, hãy để lần đầu tiên, chúng ta phối hợp với nhau đi” Một giọng nói vang lên bên người Phong Vân.

Phong Vân ngước lên cao, tận hưởng luồng sức mạnh hiện có trên người.

Hắn chỉ cảm thấy, hiện giờ bản thân.....Đã Bất Bại.

Vô Nhận thấy tình huống không tốt, dự tính rút lui, nhưng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:

“ Ta đã nói với ngươi....”

“ Người tự tin như ngươi, c·hết đều dưới ba tất đất”

Phong Vân chậm rãi đi đến từng bước, Vô Nhận cảm thấy áp lực tăng mạnh, đối phương bây giờ, tỏa ra luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm

“ Ngươi muốn lưu ta lại, không dễ như vậy” Vô Nhận tự tin, xoay người thi chuyển thân pháp rời đi

Phong Vân lại đột nhiên biến mất tại chổ, trực tiếp xuất hiện sau người Vô Nhận, nắm lấy nội giáp của đối phương, xoay người trực tiếp ném đối phương về sau.

Vô Nhận tốc độ cao rơi xuống đất, trực tiếp hình thành một cái hố sâu trên đất.

“ Tốc độ được tăng phúc nhiều như vậy? Xem ra muốn rời đi không dễ” Vô Nhận suy nghĩ.



“ Ngươi có vẻ tự tin vào sức mạnh của bản thân lúc này nhĩ? Để ta đánh tan sự tự tin đó của ngươi” Vô Nhận nói

“ Thanh đao này của ngươi, chính là bản mệnh pháp khí” Phong Vân nhìn vào thanh Trường Đao trên tay Vô Nhận, tò mò hỏi.

“ Chính là nó, tuy hiện tại không lợi hại bằng Bảo Khí, nhưng hiện tại chính là chiến lực toàn lực của ta” Vô Nhận tự tin nói.

Nói rồi Vô Nhận lao đến, xoay người, thuận thế chém ra một đao, Phong Vân cũng trực tiếp chém ra một đao, cả hai cứng chọi cứng.

Tiếp đó, Vô Nhận xoay người, một cước tốc độ cực nhanh lao đến mặt Phong Vân, Phong Vân lách sang một bên, tạo ra một khoảng cách để Vô Nhận t·ấn c·ông.

Trường Đao t·ấn c·ông, chém ra ba chém, hỏa diễm theo thân Trường Đao từ đầu đến cuối lao ra, sức nóng kinh người.

Phong Vân vậy mà cũng chém ra ba đao, đao mạnh mẽ phá tan ba đao lao tới.

“ Ầm.....”

Không giang xung quanh vì chiến đấu của cả hai, bị thiêu đốt đến hoang tàn.

Từ khi khoác lên mình bộ giáp đen, Phong Vân sức mạnh tràn trề, trực tiếp đánh ngang tay với Vô Nhận.

Một chém từ dưới lên, sức đao cực mạnh, vậy mà hất thế thủ của Vô Nhận lên, nhanh như chớp, vẫn tư thế cũ, thân trên hơi nghiên người ra sau, nửa dưới trụ vững, Phong Vân chém ra một chém toàn lực, sức mạnh thể tu được phát huy hết sức.

Vô Nhận đưa lên v·ũ k·hí đỡ lấy, thế mà trực tiếp bị cắt đôi ra, trước ngực có một vết sâu cắt xuyên qua cả nội giáp, trực tiếp văng ra xa vài chục trượng, đâm nát một cái cây lớn mới dừng lại.

Bụi đất tan đi, Vô Nhận không ngừng nôn ra từng ngụm máu, cơ thể đã đến giới hạn chịu đựng.

Phong Vân bất ngờ nhìn vào Hổ Hình Đao trên tay mình, không ngờ, thanh đao đã vỡ nát, không chịu nổi sức lực của Phong Vân phát huy ra.

Bỏ qua một bên về thanh đao, Phong Vân lao đến trước người Vô Nhận

“ Sự Tự Tin của ngươi chính là thứ khiến ngươi thất bại ngày hôm nay, sau trận chiến này, ta lại sẽ mạnh thêm, còn ngươi sẽ yên ổn dưới ba tất đất nấm mồ.” Phong Vân chậm rãi nói.



Vô Nhận dựa vào một thân cây, máu từ miệng và trước ngực không ngừng chảy ra, chỉ ngước lên nhìn Phong Vân, đôi mắt không cam lòng hiện lên.

“ Không phục sao? Không cần đến Nghịch Long Chiến Thân, ta cũng có thế đánh bại ngươi mà thôi”

Lúc sau, Phong Vân quay lưng bỏ đi, để lại một Vô Nhận không đầu dựa vào thân cây.

….

Bình An thành, quảng trường tế bái, đây là nơi tất cả người dân trong thành hằng năm, g·iết c·hết súc vật, lấy máu tươi cúng bái thần linh.

Lúc này, hầu như mọi nhân vật quan trọng trong thành đều tụ tập lại, đây là nghi thức quan trọng của Bình An, nhằm biết ơn với thần linh cùng với đế quốc đã phù hộ, những ai dám thất kính với lễ tế, sẽ bị xử tội, thậm chí bị đế quốc xử trảm.

Trên cao, Trì Lưu Nhất ngồi trên một ghế lớn, nhìn xuống toàn cảnh, thể hiện rõ uy quyền của một vị thành chủ, bên dưới ngồi đấy trưởng tộc của ba nhà lớn nhất trong thành.

Bên trái ngồi đấy một vị tướng tá mập mạp, quần là áo lược, tuổi đã trung niên, trên người tỏa ra khí thế của một bật cầm quyền, chính là Đoàn Chính, trưởng tộc của Đoàn gia.

Kế đến là một vị cao tuổi, tay cầm quyền trượng, một thân tử y, dáng người hơi gù, nhưng đôi mắt sáng lên tinh quan, đứng sau là một thanh niên trẻ anh tuấn, dáng vóc cao khỏe mạnh, lão già cao tuổi tên Mộc Quỳ, trưởng tộc của Mộc gia, người thanh niên chính là trưởng tử, Mộc Giám, hiện tại chính là phó tộc trưởng, thường thay cha mình ra các quyết định trong tộc.

Bên Phải ngồi đấy một Trung niên, dáng người cao lớn, một thân võ phục nghiêm trang, mắt rậm mày kiếm, là trưởng tộc của Thiết gia, Thiết Tinh Gia.

Xếp dưới một bật chổ ngồi nửa, bao gồm các thế gia khác của Bình An thành, Bình An thành sở dĩ được gọi là một trong bốn thành mạnh nhất bởi lẽ có rất nhiều phe phái lớn, cao thủ nhiều vô số, nhưng lại rời rạc, thực lực tự phân bố.

“ Năm nay thời tiết thuận lợi, toàn thành đều đạt chỉ tiêu cống hiến lên đế quốc, lễ tế năm nay chính thức bắt đầu, mong sao mùa màng các năm bội thu, Bình An thành ngày một chung sức lớn mạnh, giờ lành đã tới, ta tuyên bố khai dâng lễ vật lên thần minh” Trì Lưu Nhất đứng lên đọc lễ.

Các con vật được hàng trăm người dâng lên, trực tiếp g·iết c·hết ngay quảng trường, tiếng g·iết chóc đầy nơi quảng trường, máu tươi nhuộm đỏ bầu không gian.

Máu gia súc vậy mà trực tiếp thấm vào đất, thắp sáng lên các cột đỏ bên quảng trường, một loạt kí tự sáng lên, biến thành những dòng khí đỏ bay lên bầu trời.



Dưới quảng trường là một trận pháp lớn, được chính Phông Đô quốc lắp đặt, chuyển giao máu huyết thành khí vận, tụ tập tiến về Kinh Đô.

“ Cảm tạ thần minh ban ơn.

Cảm tạ Phông Đô quốc che trở”

Kéo dài vài giờ đồng hồ. Mọi người khom dập đầu, đọc lên câu tạ ơn, cứ thế lại đi lặp lại, chỉ đến khi máu trên quảng trường đều bị hút mất, các cây cột bên quảng trường ngưng sáng, buổi lễ xem như bước qua phần tiếp theo.

“ Thực hiện đốt lửa”

Một ngọn lửa to lớn được đốt lên, đây chính là nghi thức cuối cùng của lễ tế, ngọn lửa cháy lên tượng trưng cho sự đốt sạch những niềm xấu của mùa trước.

Trong xuyên suốt buổi lễ, tất cả mọi người đều giữ im lặng, tất cả hình ảnh của buổi lễ tế đều được thu hình lại bằng một tấm gương, sau đó sẽ gửi lên trên, những kẻ giám phá hư buổi lễ sẽ bị xử tử cả gia tộc ngay lập tức.

Buổi lễ kết thúc, lúc này chỉ còn lại ba gia tộc lớn trong thành cùng với bè lũ của họ, trước đấy, tất cả mọi thường dân đều đã được lui ra.

Bầu không khí có phần nghiêm trọng, Thiết Tinh Gia, gia chủ của Thiết gia lên tiếng:

“ Trì Lưu Nhất, ngươi cản người của bọn ta rời đi, đây là có điều gì cần nói sao?” Thiết Tinh Gia nói theo giọng điệu không khách sáo, từ lâu, chức vị thành chủ trong mắt bọn chúng đã không còn quá nhiều phân lượng.

“ Trì Lưu Thanh tiểu thư, dạo gần đây lại tùy ý tuyển thêm một đám nam tử trong thành, thật là chả ra ý tứ gì, khiến dân trong thành ngày càng khổ cực, Thành chủ đây không biết khi nào thì lo xử lý việc này với chúng ta đây?” Đoàn Chính làm vẻ đại nghĩa nói.

Trì Lưu Nhất vẫn ngồi tại chổ, chưa có ý vị trả lời, cầm lên một chén trà nóng, từ từ tận hưởng, nhìn thấy thái độ của Trì Lưu Nhất, tất cả mọi người ở đây đều tức giận.

“ Trì Lưu Nhất, có phải ngươi làm thành chủ quá lâu rồi nên đã nghĩ mình đã một tay che trời, dung túng con gái mình làm càn, nếu là như vậy, hôm nay, bọn ta sẽ lập tức viết lên đơn thư, tập hợp ý kiến tất cả mọi người trong thành gửi lên đế quốc, e là ngươi thật sự không ngồi vị trí thành chủ này lâu” Đoàn Chính nói.

“ E là đây là ý đồ từ trước của các ngươi đi ” Trì Lưu Nhất thông thả nhìn xuống đám người nói.

“ Nhưng sợ là khiến các ngươi thất vọng rồi” nói rồi, Trì Lưu Nhất vỗ tay, Trì Lưu Thanh ngồi phía không xa, bổng trực tiếp bị một vài bóng người trực tiếp mang lên.

“ Khốn kh·iếp. Bọn ngươi điên hết rồi à, còn không mau thả ta ra, bằng không ta cho người chém g·iết hết các ngươi” Trì Lưu Thanh không ngờ tới, hét lên.

“ Phụ Thân, người mau ra lệnh chém g·iết hết bọn hắn”

“Bịch..”

Sự việc bất ngờ xảy ra khiến mọi người có mặt phản ứng không kịp, chỉ thấy Trì Lưu Thanh bị ném ngay giữa quảng trường, trực tiếp quỳ trên đất.