Chương 11: Trò Ma Quỷ
Tưởng chừng như cuộc chiến đến hồi kết, bỗng nhiên, kiếm pháp của Vô Phong một lần thay đổi, dùng thân kiếm đánh bạt ra cách tay đang đánh đến, tiếp sau đó, một chưởng tụ lực đánh thẳng vào ngực Phong Vân.
Giây phút vừa rồi, Phong Vân cảm thấy đối phương sức lực đột nhiên tăng lên gấp đôi, dễ dàng đánh bay thế công của hắn.
“ Bí pháp tăng sức mạnh” Phong Vân nói
Chỉ thấy Vô Phong lúc này quanh thân linh khí tụ lại, tốc độ chém ra từng chiêu kiếm pháp, kiếm chiêu sắc bén khiến Phong Vân không còn dám cứng rắn đối kháng.
Vô Phong thân người khom xuống, kiếm chiêu bây giờ nhằm vào các phần như eo, đùi, khớp chân khiến Phong Vân không thể dễ dàng duy chuyển cũng như là dồn lực.
Một chiêu kiếm pháp sắt bén đột nhiên đâm lên, không biết từ lúc nào, Vô Phong đã phá vỡ lớp phòng ngự của Phong Vân, áp sát đâm ra một kiếm cực hiểm.
Lại một tuyệt học của Kiến An thành, Phong Cấm kiếm pháp, kiếm pháp giúp hạn chế đối thủ khi giao đấu, sau khi thành công phá vỡ lối phòng thủ của địch thủ, sát chiêu sẽ đâm tới, chỉ cần có thể cận thân, địch nhân khó có thể tránh thoát.
“Nguy..” Phong Vân lúc này mới có thể nhìn thấy sát chiêu đâm tới cổ của mình, kiếm chiêu rất nhanh khiến hắn bất ngờ, chính một khắc đó đủ để Vô Phong tung ra sát chiêu c·ướp mạng hắn.
Tình thế vô cùng nguy cấp.
Tưởng chừng nắm chắc phần thắng, đầu Vô Phong cảm thấy đau nhứt trở lại, lần này còn dữ dội hơn lần trước, Sát chiêu dừng lại ngay sát cổ Phong Vân, cắt đứt đi lớp da phía ngoài.
“A.......A...” Vô Phong ôm đầu đau nhức, lui ra sau, không ngừng ôm đầu lăn lộn dưới đất.
“ Là Ngươi dở trò, thứ quỷ gì? ”. Vô Phong ôm đầu, tức giận mắng chửi Phong Vân.
Về phía Phong Vân, hắn sắc mặt cũng trở nên mệt nhọc, điều động tinh thần lực t·ấn c·ông khiến hắn tiêu hao hồn lực quá độ, tình trạng cũng không tốt là mấy, liền lập tức ngưng sử dụng tinh thần lực t·ấn c·ông.
Sau khi cơn đau kinh khủng chấm dứt, Vô Phong mệt nhọc đứng lên, nói:
“ Giở trò ma quỷ, để xem, ngươi còn chiêu trò gì”.
Chỉ thấy lúc này, Phong Vân liền nở ra nụ cười, liền nói:
“ Trò ma quỷ sao? Đúng rồi...Trò ma quỷ chỉ vừa mới bắt đầu, tiếp theo, cùng thưởng thức trò ma quỷ ta đem lại đi”
Phong Vân tiến tới, nhặt lấy kiếm của Vô Phong trên tay, từ từ tiến đến Vô Phong nơi đó.
Chỉ thấy Vô Phong từ nhẫn trữ vật, lấy ra một thanh kiếm khác, phẩm chất không thua thanh kiếm cũ là mấy.
“ Cầm kiếm cũng không giúp cho ngươi lợi hại hơn đâu” Vô Phong cười chế giễu, nói về sử dụng kiếm, Kiến An thành chính là đứng đầu trong bốn thành.
“ Vậy sao”.
Chỉ thấy lúc này, linh lực điều động, Phong Vân lập tức chém ra năm chém liên tục, kèm theo Thái Dương chi khí, kiếm khí vô cung mãnh mẽ
Lúc này, chính là lúc trò ma quỷ bắt đầu, Vô Phong như gặp được quỷ:
“ Ngũ Hình kiếm pháp, không thể nào!!!” Vô Phong cảm thấy như gặp quỷ .
Không đợi hắn kinh ngạc bao lâu, kiếm chiêu đã đến, chỉ có mạnh hơn. Vô Phong cũng lập tức chém ra Ngũ Hình kiếm pháp nhưng mọi chiêu thức giống như làm bằng giấy, trực tiếp bị chiêu thức Copy của đối phương phá vỡ.
Vô Phong cơ thể b·ị t·hương cực độ, tay trái lại b·ị c·hém rời.
Phong Vân lập tức áp sát, cơ thể linh hoạt, Vô Phong chỉ biết tung ra kiếm nhằm ngăn trở đối phương.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ, trò ma quỷ lại lần nữa tái diễn, bởi lẽ, thứ Phong Vân đang dùng chính là Phong Cấm kiếm pháp, để Phong Vân áp sát người, Vô Phong khó sống.
Trước khi c·hết, Vô Phong vẫn không tin được những gì đang diễn ra, toàn bộ kiếm pháp độc môn của Kiến An thành đều bị đối phương học được.
...
Quay trở lại nơi tu luyện, hiện tại là nửa đêm, Phong Vân vẫn tiếp tục luyện hóa Cực Hàn chi khí, thân hình nơi b·ị t·hương đã được chính hắn băng bó, ngâm mình vào trong bồn dược liệu.
Một lúc sau, Phong Vân chậm rãi mở mắt.
Nhớ về trận đấu khi sáng, Phong Vân rút ra được rất nhiều điều:
Thứ Nhất, hắn chỉ mới Luyện Khí Cảnh tầng 2 nhưng khi gặp Luyện Khí Cảnh tầng 3 là Vô Phong, nói về sức mạnh, nhanh nhẹn, linh khí hắn đều cao hơn đối thủ, tuy Vô Phong không phải thiếu niên thiên tài gì, nhưng tuyệt đối cũng không phải là mục rỗng.
Thứ Hai, khi chiến đấu, nếu thuần thục Tinh Thần lực vào trong chiến đấu, nó có thể là một con át chủ bài của hắn.
Thứ Ba, sở dĩ hơn Vô Phong về mọi mặt nhưng Phong Vân không thể nhanh chóng kết thúc trận đấu, phần vì lần đầu tiên chiến đấu, nhưng quan trọng nhất chính là hắn thiếu trầm trọng võ kỹ, thứ quan trọng nhất để giành chiến thắng.
Sở dĩ hắn chiến thắng Vô Phong chủ yếu do hắn là tu sĩ tam tu, lấy Thái Dương chi khí rèn luyện cơ thể, cộng thêm Thầm Tâm trong người, dễ dàng học được kiếm pháp của đối phương.
Phong Vân chậm rãi mô phỏng lại cuộc chiến trong đầu, liên tục lặp đi lặp lại cuộc chiến giữa hai người, chậm rãi tiếp thu kinh nghiệm có được trong trận chiến.
.....
Kiến An thành, mấy ngày hôm nay bàn tán xôn xao về vụ việc của phủ thành chủ, đi một chặng đường đều nghe người bàn tán, thậm chí, các thành khác đều đã xôn xao bàn tán ra vào’
“ Nghe tin gì chưa, Vô Phong công tử trước ngày thành hôn với Trì Lưu Thanh bị người g·iết c·hết, t·hi t·hể đ·ược Lưu bổ đầu đem về rồi kìa” Một người trong tửu lâu nói với những người cùng bàn.
“ Tưởng chuyện gì, Thông tin của ngươi chỉ có như vậy, Lão tử ta còn nghe được Kiến An thành chủ đã ra lệnh Lưu bổ đầu dẫn người điều tra nhằm lấy công chuộc tội, lần này Kiến An thành chủ rất tức giận, phái ra không ít người đâu” Một tên bàn bên đột ngột chen vào.
“ Ta nghe đồn g·iết Tam công tử, chính là một tên vô cùng trẻ tuổi” Một người khác nói.
“ Ta thì lại nghe được, g·iết Tam công tử là một tên người rừng, cao tận vài mét..” Một tên khác lại nói.
Tiếng bàn tác lan xa, mỗi người một phiên bản, không biết đã đi xa câu truyện tới đâu, có người lại bàn tán nói: “ Thực ra, Tam công tử không chịu cưới cô tiểu thư phóng đãng kia nên mới tìm đường c·hết, chả có bị ai g·iết hại ở đây cả”......
Kiến An thành phủ, bầu không khí vô cùng căng thẳng, ngay sảnh nội bộ, mọi người nắm giữ quyền lực trong Thành hầu như đều đang tụ tập ở đây.
Trên chủ tọa, Vô Bất Lưu thành chủ ngồi nhìn xuống Lưu bổ đầu đang quỳ phía dưới.
“ Không tìm thấy.... cho ngươi thời hạn suốt một tháng qua, ngươi quay về chỉ bảo với ta câu này, ta cảm thấy, nuôi mấy con chó trong phủ còn hơn nuôi cái thứ bất tài nhà ngươi” Kiến An thành chủ nói.
“ Thuộc hạ.. thuộc hạ có tội..... mong thành chủ cho ta thêm một cơ hội.” Lưu Thanh sợ sệt nói. Tính cách Vô Bất Lưu thành chủ hắn không xa lạ gì, nhẫn tâm vô tình, ra tay với thuộc hạ vô cùng tàn nhẫn.
“Cho ngươi thêm 1 tuần, nếu không có kết quả, ta sẽ cho đầu cả nhà ngươi đến trước mặt ngươi” Kiến An thành chủ nói.
“ Chuyện này... Chuyện này..” Lưu Thanh mong lung nói, đùa sao, Trảo Thủ Sơn rộng lớn vô cùng, hắn làm sao tìm được tiểu tử đó chứ.
“ HỬM..” Kiến An thành chủ cau mày, khí thế đáng sợ của một Đấu sư nổi lên, khiến Lưu Thanh không dám ngước lên nhìn.
“ Được, Được, cho ta một tuần, ta nhất định đem tên thối tha dám động đến Tam công tử về ăn nói trước thành chủ”. Nói rồi, được phép, Lưu Thanh lui ra ngoài, hướng thẳng Trải Thủ Sơn tiếp tục tìm tung tích của Phong Vân.