Chương 10: Phiền Phức Dính Thân
Đám người Vô Phong đuổi sát phía sau: “ C·hết tiệt, tiểu tử kia, còn không mau đứng lại”.
Nhận thấy một đám Thanh Vân báo phía xa chạy theo bốn người, đám người Vô Phong càng phải nhanh chóng cắt đuôi chúng.
“ Tiểu tử thối, có giỏi thì đứng lại đánh với ta một trận”
“ Lại đây tỷ thí, ngươi thắng gia gia ngươi cho ngươi ngàn lượng”...
Phong Vân tốc độ trong rừng rất nhanh, bốn người Vô Phong chỉ có cách phía sau khiêu khích, nhằm để Phong Vân quay lại.
“ Đến cả vạt áo của ta các ngươi còn không đụng vào được, dựa vào đâu đòi tỷ thí với ta” Phong Vân quay đầu lại trêu chọc.
Nghe vậy, đám người Vô Phong càng tức giận đuổi theo, nhất định phải cho tên tiểu tử trước mặt c·hết không toàn thây.
“ Không ổn” Lưu Thanh hét lớn lên, ngăn cản nhóm người Vô Phong lại.
“ Lưu Thanh, ngươi cản bổn công tử làm gì, ta phải chém c·hết tên kia” Vô Phong bực tức đáp.
Lúc này, Lưu Thanh lấy ra đại đao, đề phòng cảnh giác cao độ. Lúc này, nhóm người Vô Phong cũng phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ thấy xung quanh, không có một tiếng động nào, đám Thanh Vân báo đuổi phía sau cũng đã biến mất từ lúc nào rồi, hình như bọn hắn đã đi nhầm vào khu vực của một yêu thú cường đại nào đó.
“ Khốn kh·iếp, bị dính kế rồi” Vô Phong tức giận nói.
“ GRÀOOO......”
Chỉ thấy nơi xa, một con Tam Đầu sư lao lến, dáng vẻ vô cùng tức giận vì có kẻ dám vào địa bàn của nó, cao đến 2 mét, tuy chỉ là con nhỏ nhưng không thể xem thường, ba cái đầu to lớn há ra cái miệng vô cùng dữ tợn.
Một con Tam Đầu sư Cấp 8, tương đương với Luyện Khí cảnh tầng 8, chiến lực tương đương với tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng 9 chứ chả đùa.
“ Mọi Người rút lui mau” Lưu Thanh hét lên.
Lưu Thanh vừa lùi, vừa chém ra 3 nhát đao về phía Tam Đầu sư, nhằm cản bước tiến của nó để cả bọn tranh thủ rút lui. Cả bọn lúc này đã sợ vỡ mật, gấp tốc rút lui quay trở lại đường cũ.
Tam Đầu sư lao nhanh về phía Lưu Thanh, ba cái đầu trực tiếp cắn xé, Lưu Thanh chỉ biết chém ra những đao, tiến hành phòng thủ.
Nhóm người Vô Phong tranh thủ chạy ra địa bàn của Tam Đầu sư, nhìn về phía xa, nơi không ngừng phát ra từng tiếng gầm thét rung trời của Tam Đầu sư mà bực tức.
“ Tiểu tử thối, đừng để ta gặp lại, nếu không ta...” Chưa nói dứt câu, một tiếng nói chen ngang lời của hắn.
“ Ta cũng chờ các ngươi rất lâu rồi” Phong Vân đột nhiên len tiếng khiến ba người Vô Phong không khỏi ngạc nhiên.
“ Ha...ha..ha” cả đám đồng loạt cười.
“ tiểu thử thối ngươi còn dám quay đầu vào chỗ c·hết, lần này, xem bổn công tử chém c·hết ngươi như thế nào” cả bọn Vô Phong cười lên như gặp được truyện cười vui mừng.
“ Sợ là không thể đáp ứng các ngươi được rồi” Nói rồi, Phong Vân ném về phía ba người Vô Phong một bọc vải bên trong, truyền ra mùi hương vô cùng mật ngọt.
“Mật ong”
Đám người Vô Phong ngạc nhiên, tiểu tử này đang làm cái gì đây, c·hết đến nơi nên bị nổ não à.
Không đợi Vô Phong chờ lâu, cảnh tượng phía sau khiến bọn hắn như muốn lấy đi mạng bọn hắn.
“VÙ...VÙ..VÙ..” từng tiếng vỗ cánh của những con ông nơi xa đen kịt, bay tới bọn hắn.
Một đàn Thiết Ông bay đến, mỗi con ông có thể khiến cho tu sĩ tầng 2 t·ê l·iệt trong 1 tuần, càng đừng nói nơi đây có cả một đàn, nếu bị chích phải, c·hết không nghi ngờ.
Đám người Vô Phong lúc này mới tỉnh ngộ, nhìn về phía Phong Vân, nhưng nào còn bóng dáng ai nơi đó nữa chứ, Phong Vân biến mất như cái cách hắn đột nhiên xuất hiện vậy.
“ Công tử, người rút lui trước, bọn ta đánh lạc hướng chi trùng này.”
Nói rồi, 2 tên đi theo Vô Phong cầm lấy bọc vải, chạy về một nơi khác kéo theo sự chú ý của đàn Thiết Ông.
Vô Phong chạy thoát đi một nơi khác, tức giận đấm vào một thân cây lớn, mắt đỏ ngầu. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ chịu thiệt như vậy.
Một cú đá thẳng vào ngực của Vô Phong bay ra xa, cú đá vừa đủ chỉ để Vô Phong bay ra xa, không gây quá nhiều tổn thương.
Đối diện trước mắt Vô Phong, một dáng hình vô cùng anh tuấn xuất hiện nơi xa.
Phong Vân sẵn sàng chuẩn bị trận đấu đầu tiên của bản thân.
Vô Phong bất ngờ nhìn về phía Phong Vân phía trước, rồi nhìn xung quanh:
“ Tiểu tử ngươi lại có trò gì nữa đây” Giọng nói có phần e ngại.
Từ đầu đến giờ, chính là tên trước mặt đưa đến cho bản thân Vô Phong không biết bao nhiêu quả đắng, có trời mới biết tên này lại giở trò quỷ gì nữa.
Nhìn thấy Phong Vân không có ý định xuất thủ gì khác, Vô Phong bổng sắc mặt đen lại:
“ Tiểu tử ngươi chính là xem thường ta? ”.
Phong Vân đứng đó, bình thản nói : “ Mời”. Nói rồi đưa tay như động tác mời gọi, đứng đó chờ đợi Vô Phong xuất thủ.
“ Ha...Ha..Ha... Ai cho ngươi lá gan” Vô Phong rút kiếm, linh khi dao động toàn thân, hắn dù sao cũng hơn đối thủ một cảnh giới, đối phương coi thường mình như vậy, phải đánh!!
Phong Vân vẫn tư thế như cũ, chờ đợi Vô Phong xuất thủ.
“ Ngươi sẽ vì quyết định này mà trả giá tính mạng mình” Vô Phong cắn răng, tức giận nói, hắn bắt đầu động thủ.
Chỉ thấy Vô Phong động thân, lấy thế tiến về phía Phong Vân, liên tục xuất ra nhiều kiếm, cùng với linh lực quanh kiếm, uy lực tăng lên rất nhiều, kiếm chiêu liên tục điểm về các nơi như: vai, cổ tay, eo...
Đây chính là bộ kiếm pháp chỉ có Kiến An thành tộc nhân mới có thể luyện tập, tuy Vô Phong không tu luyện thành thục bộ kiếm pháp này, nhưng uy lực cùng trợ giúp vô cùng lớn.
Phong Vân ỷ vào một thân linh hoạt, liên tục lùi về sau tránh né. Chỉ thấy Phong Vân điều động khí dồn về cánh tay bản thân mình, cánh tay hắn như thiết dễ dàng đánh trượt những kiếm đến của Vô Phong.
Vô Phong ngưng đâm kiếm, đột nhiên xoay người, chém ra một kiếm quét ngang.
Phong Vân thuận thế, lập tức rút lui về sau, né tránh một kiếm này.
“ Tiểu tử, đi c·hết được rồi” Vô Phong sau khi quét kiếm ngang, tranh thủ lúc Phong Vân lùi đi, hắn đột nhiên tụ lực, truyền linh lực bản thân vào kiếm, lập tức chém ra lần lượt 5 kiếm.
Kiếm thứ nhất là mồi, kiếm thứ hai là thật, kiếm thứ ba phá thế, kiếm thứ tư phá hình, kiếm thứ năm chân chính sát kiếm, đây chính là “ Ngũ Hình Kiếm” tuyệt kỹ nổi danh của Kiến An thành chủ.
Đúng như tên gọi. Phong Vân sau khi lùi ra xa, liền đón lấy kiếm thứ nhất, lập tức tụ lực trước mặt, ngăn trở chiêu này, nhưng chiêu kiếm chỉ mang thế, lực sát thương tưởng lớn nhưng lại rất bé.
Kiếm thứ hai lập tức đến ngay sau đó, vì dồn lực đoán nhận kiếm đầu tiên, Phong Vân không thể lập tức điều động khí trong bản thân đỡ lấy, lập tức bị thế công đánh bay.
Kiếm thứ ba và tư lần lượt đến, lần lượt chém đến trên người Phong Vân, tạo thành v·ết t·hương vô cùng lớn, đánh bay hắn bay ra xa.
Lúc này, kiếm thứ 5 sát kiếm đến, kiếm này uy lực lớn nhất, mục đích đâm thẳng xuyên qua tim Phong Vân. Lúc này, Thể tu được dịp thể hiện, Phong Vân ỷ vào cơ thể mạnh mẽ, cưỡng ép lách người trên không. Kiếm thứ năm chỉ đâm vào hông của hắn, đánh bay hắn lăn trên mặt đất.
“ Thực lực bật này, ngươi quả là khiến ta thất vọng” Vô Phong nói rồi, kiếm thứ sáu đã tụ lực xong, chém về phía Phong Vân.
“ Kình Lực Trảm, đi c·hết đi cho ta” Vô Phong nói.
Bỗng lúc này, đầu Vô Phong đâu nhứt, một sát na này khiến kiếm hắn chém ra lệch hướng về nơi khác, chém lên một vùng bụi đất.
“ Chẳng lẽ dạo này tiêu hao quá độ, cơ thể suy yếu gây ra hệ quả sao” tự nghĩ trong đầu, không biết đáp án, Vô Phong tự cho mình một đáp án.
Tạm cho mình đáp án, Vô Phong lại bắt đầu tiến lên, lần này, thay vì là những kiếm pháp mạnh mẽ sát phạt lúc trước, kiếm pháp của hắn uyển chuyển, âm hiểm hơn rất nhiều.
Phong Vân vẫn như trước, từ đầu đến giờ hắn luôn rơi vào thế bị động, chỉ biết né tránh, trên người, v·ết t·hương do kiếm gây ra chi chít.
Nhưng cũng không hoàn toàn b·ị đ·ánh, chỉ thấy từ đầu đến giờ, kiếm pháp của Vô Phong chỉ đánh toàn những v·ết t·hương ngoài da, chưa có tạo nên nguy cơ trí mạng.
Qua thời gian, Phong Vân càng đánh càng thành thục, cước pháp của hắn đã vững vàng hơn, quyền pháp cũng sắc bén hơn rất nhiều. Ngay lúc Vô Phong đâm ra một kiếm. Phong Vân nhẹ nhàng lách người sang, một quyền nện thẳng vào ngực của Vô Phong.
Nhận lấy một quyền này, Vô Phong lập tức bay ra xa, phun một ngụm máy tươi. Không chờ Vô Phong kịp áp chế thương thế, thế công của Phong Vân đã tới.
Vô Phong không dám nhận thêm một đòn đánh nào nữa, lập tức kiếm pháp thay đổi, kiếm pháp ngày càng uyển chuyển, từ công chuyển thành thủ, liên tục bị dồn ép.
Từ khi bị mất đi thế ép, Vô Phong càng thấy mình không phải là đối thủ của đối phương, kiếm pháp của hắn bị đoán trước, dù là công hay thủ bây giờ đều không thể gây quá nhiều áp lực cho đối phương.
Phong Vân càng đánh càng hăng, lúc này, cơ thể của hắn ngày càng nhanh nhạy, khi thì đánh trái, khi thì tránh phải, tay như đúc từ sắt thép, dễ dàng đánh bay đi kiếm chiêu của Vô Phong.