Chương 12: Âm Mưu
Trong phòng chỉ còn lại những người quyền lực nhất trong thành, Kiến An thành khác với Bình An thành, quyền lực đều nằm trong nay của thành chủ, dưới hắn là vô vàn tay sai trung thành.
“ Bạch quân sư, ngươi cảm thấy sự việc này nên giải quyết như thế nào?” Vô Bất Lưu hỏi một lão già ngồi gần với hắn nhất.
Lão già tục gọi Bạch lão, dáng người ốm yếu, đôi mắt diều hâu hẹp dài, trên má có một nốt ruồi to, là quân sư của Kiến An thành, gọi là Bạch quân sư.
“ Trước mắt, phải giải quyết những tên dân thường trong thành bàn tán chuyện này” Bạch quân sư nói.
“ Việc ngăn chặn người trong thành cũng không khó, quan trọng là kế hoạch lúc trước đề ra, Tam nhi c·hết rồi, không còn nhân tuyển thích hợp” Kiến An thành chủ nói.
“ Thật ra, việc này cũng không phải là việc xấu, những năm này, chúng ta không ngừng bồi dưỡng thế lực, giờ đây binh lực đã đủ, không nhất thiết phải thông qua thông gia từ từ thâu tóm Bình An thành nửa” Bạch quân sư chậm rãi nói.
“ Không biết Bạch Quân sư có cao kiến gì” một người khác trong phòng lên tiếng hỏi.
“ Trì Lưu Nhất hiện tại binh lực không mạnh, vừa đúng lúc, chúng ta dựa vào truyện Tam công tử, đổ hết lỗi lên người một gia tộc nào đó, lấy cớ công phạt mấy gia tộc đó, càng làm suy yếu sức mạnh của Bình An thành một cách chính đáng nhất, trong bóng tối từ từ nuốt chửng Bình An thành”. Quả nhiên là lão già sống gần 100 tuổi, vô cùng mưu mô.
Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đồng ý, Vô Bất Lưu chậm rãi gật đầu: “ Chuyện Này cứ thế mà làm, điều động thêm người g·iết c·hết tiểu tử kia đi"
.....
Phong Vân vẫn không biết mình rơi vào âm mưu của quyền lợi tranh đấu, hắn lúc này đang có một trận chiến vô cùng khốc liệt.
Trảo Thủ sơn yêu thú thường sống thành bầy, điển hình như Thanh Vân báo lúc trước, chúng lấy số lượng đông đúc của tộc mình đánh ra một địa bàn thuộc sự ngự trị của chúng. Tuy nhiên, một số yêu thú mạnh mẽ thường sống một mình, tự chiếm cho mình một khu vực, tách khỏi bầy đàn của chúng.
Thạch Hầu chính là một ví dụ điển hình, nó là một yêu thú mạnh mẽ, một địa bàn quanh bờ sông này luôn là địa bàn mà nó c·hiếm đ·óng, sẵn sàng g·iết c·hết bất kỳ yêu thú nào không có sự đồng ý của nó dám bén mãng vào địa bàn của mình.
Thân cao 2 trượng, làn da thô sơ như những khối đá, lại phủ trên thân một lớp lông dày, cơ bắp cuồn cuộn, là một Yêu thú Luyện Khí Cảnh Tầng 6 thuần thể tu.
Sức chiến đấu và lực phòng thủ kinh người, yêu thú cùng cảnh giới hầu như không phải là đối thủ của nó, các yêu thú nhỏ bé xem nó là vương của khu vực rìa Trảo Thủ sơn.
Lúc này, Thạch Hầu đang chiến đấu với một sinh vật nhỏ bé hơn nó rất nhiều, thân trên cởi trần lộ ra từng khối cơ bắp mạnh mẽ, tóc đen thả trôi, khuôn mặt anh tuấn cực điểm, trên người tràn đầy dương khí, dễ dàng c·ướp đi linh hồn của những cô gái ngay lần gặp đầu tiên, không ai khác, hắn chính là Phong Vân.
Đây đã là lần thứ tư hắn khiêu chiến với Thạch Hầu, mỗi tuần hắn sẽ đều đến một lần, mỗi lần chiến đấu đến vài canh giờ mới rời đi.
Sau khi biết thiếu hụt của bản thân, Phong Vân liền tìm kiếm những sinh vật hình người bắt đầu luyện quyền.
Sau ba lần thất bại lúc trước, lần này Phong Vân quay lại tràn đầy tự tin.
“ Ầm..... Ầm”
Tiếng bụi đất bay lên không ngừng.
Chỉ thấy bụi bất bốc lên, một thân ảnh từ bụi đất b·ị đ·ánh bay ra nhưng thân ảnh này nhanh chóng ổn định cơ thể ngay trên không, dùng điểm rơi là một thân cây, lấy lực lao về phía Thạch Hầu.
Thạch Hầu nổi điên, gào lên thật to, đấm ra một đấm vô cùng uy lực. Phong Vân so với nắm đấm của Thạch Hầu thì vô cùng nhỏ bé. Tuy nhiên, Phong Vân bay tới, cơ thể xoay tròn uốn lượn dọc theo cách tay Thạch Hầu, tiếp tục đó, Phong Vân xoay người trên không, quét một cước khiến Thạch Hầu chúng đòn lập tức lùi ra xa.
Tiếp xuống đất, Phong Vân bước lên bộ pháp mạnh mẽ và nhanh chóng, cả người như một tàn ảnh lao về phía Thạch Hầu. Thạch Hầu thấy thế, gồng chặt cơ thể lại, linh khí trong cơ thể cùng với lớp da cứng của nó trực tiếp đón nhận những cú đá cực kỳ mạnh mẽ của Phong Vân.
“ Ầm... Ầm...” Phong Vân điều động linh lực về phía chân, thực hiện liên hoàn cước mạnh mẽ lên thân thể Thạch Hầu. Hết thế công, nhân lúc cơ thể Phong Vân chưa kịp hồi kịp lực, Thạch Hầu chuyển qua thế công, hàng loạt nấm đấm như trời giáng đang chuẩn bị giáng xuống người Phong Vân.
Lúc này, Phong Vân sử dụng Tinh Thần Lực t·ấn c·ông, tuy hiệu quả không gây ra quá nhiều sát thương nhưng đủ một thời gian ngắn để Phong Vân lùi ra sau.
Nhưng vừa kịp lùi ra xa, Phong Vân chỉ nghe một tiếng gào lớn của Thạch Hầu, một thân ảnh to lớn đã xuất hiện trên đầu:
“GRÀOOOO” cùng với tiếng hét lớn đó, hàng loạt nấm đấm to như những cây cột lao xuống người Phong Vân.
Phong Vân thanh thoát dùng sự khéo léo của mình, né tránh hàng loạt cú đấm lao xuống, bụi đất bay lên, mù mịt cả một vùng.
Phong Vân nhắm mắt lại, chỉ thấy khi những nấm đấm của Thạch Hầu gần người, Phong Vân đột nhiên mở mắt, nắm chặt nắm đấm, một luồng sức mạnh tràn ngập cơ thể hắn, đấm một phát thật mạnh lên trời.
Chỉ thấy nắm đấm của hắn mang theo sức mạnh kinh người, trực tiếp cản trở cú đấm đang mang theo thế của một Yêu thú mạnh mẽ Luyện khí cảnh tầng 6, cao hớn hắn tận 2 giai.
Nhưng chỉ chống được chốc lát, nắm đấm của Thạch Hầu liền đập thẳng xuống người của hắn, sau đó là liên hoàng đấm xuống về người Phong Vân.
Khói bụi mù mịt tan đi, chỉ thấy Thạch Hầu trước mặt là một cái hố to lớn, nhưng bóng hình của Phong Vân thì lại chả có.
Phía xa, Phong Vân đứng đó, trên người xuất hiện nhiều v·ết t·hương, lúc trước tuy hắn dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh lên người Thạch Hầu nhưng vẫn chậm một bước, b·ị đ·ánh trúng vài quyền.
Thạch Hầu nhìn thấy Phong Vân, tức giận đứng thẳng người, liên tục vỗ vào ngực mình:
“ Grào..............Grào......”
Sóng xung lực công kích vô cùng lớn, Phong Vân điều động Tinh Thần lực tạo thành một lá chắn trước người:
“ Đây là Tuyệt kỹ Gầm Thét của nó, t·ấn c·ông trực tiếp vào linh hồn”
Nhận thấy tuyệt kỹ của mình không có hiệu lực, Thạch Hầu tức giận lao vào người Phong Vân lần nữa, lúc này, chỉ thấy cơ thể nó đột nhiên to lên, tốc độ cũng tăng lên không ít
Đây là Tuyệt kỹ Cuồng của nó, giúp Thạch Hầu tăng mọi phương diện.
Phong Vân tập trung cao độ, sử dụng Tinh Thần lực vào mắt của mình, cố gắng nhìn ra chỗ hở giữa thế công tới của Thạch Hầu.
Đấm thứ nhất tránh né thành công, đấm thứ hai, thứ ba..... không biết đã bao nhiêu, tốc độ những cú đấm rất nhanh, một tích tắt đã đấm ra gần tám cú đấm. Đột ngột, Thạch Hầu ngưng thế đấm, chuyển thành quét ngang, Phong Vân không thể thích ứng kịp thời, bị hất bay thẳng ra xa.
Không chờ Phong Vân ổn định thân hình, Thạch Hầu đã lao đến, trực tiếp sử dụng sức mạnh từ những cú đấm, cùng với cơn thịnh nộ của mình, hàng trăm cú đánh được đấm thẳng vào mục tiêu.
Phong Vân chỉ biết hứng chịu từng nắm đấm đó, tụ lực ngay cánh tay che chắn trước người, ăn trọn bộ thế công của Thạch Hầu, hắn chỉ cố cắn răng chống đỡ, vì nếu chống đỡ không được đòn này, tiếp đó, từng cú đấm sẽ đấm c·hết hắn.
Dứt thế công, Thạch Hầu lui ra lấp sức, chỉ thấy lúc này, hai cánh tay của Phong Vân đã bầm tím, trông thê thảm vô cùng, cánh tay của hắn bây giờ đã mất đi cảm giác, tuy vậy, có thể thấy được cơ thể của hắn đã được hắn rèn luyện kỹ càng như thế nào.
Không ham chiến, Phong Vân lập tức rút lui, nói về tốc độ, Thạch Hầu vì cơ thể to lớn của mình nên tốc độ khá chậm, vì vậy mọi lần, Phong Vân đều có thể lợi dụng vào tốc độ của mình tránh thoát.
Thạch Hầu không đuổi theo, vì nó biết, đuổi theo không kịp tên nhân loại kia, mọi lần đều vậy.