Chương 92: Ngưu Đầu Mã Diện
Dựa vào linh cảm của mình, Thần Phong nhận thấy đứa bé này nhất định có liên quan rất lớn đến Thiên Thu Đại Kiếp. Chàng phải làm tất cả để mẫu tử họ nhanh chóng dời đi, bản thân chàng cũng biết với hơi tàn sức kiệt này, dù ngộ ra Đao Ý Chi Tâm cũng không mong có cơ hội thắng. Nhưng ít nhất có thể cầm chân kẻ địch được một lúc cho mẫu tử hắc y nhân kia có thời gian để chạy trốn.
Nàng đã chạy được một đoạn đường, nhưng không quên ngoái đầu nhìn lại, thấy phía sau lưng ánh Hoàng Kim ngút trời bồng chốc tắt lịm. Nàng cũng dự cảm Thần Phong ắt lành ít dữ nhiều.
Trong lòng dậy lên cảm giác bi thương khó tả, người tốt trên đời đã rất ít, vậy mà ông trời cũng không cho những người đó có một cơ hội để tồn tại giúp ích cho đời.
Dù thương xót vô hạn nhưng vì đứa bé nàng vẫn phải nhẫn tâm ra đi. Nàng sẽ khắc cốt ghi tâm tinh thần xả thân vì nghĩa của Thần Phong. Nếu nàng không đi há chẳng phải đã phụ tấm chân tình của Thần Phong lắm sao.
Nghĩ vậy nàng bước đi càng nhanh hơn, nàng cũng không thể không nhanh, bởi nàng cảm nhận có một áp lực rất lớn phía sau lưng mình.
Áp lực mà hắc y nữ nhân đã nồng liệt cảm nhận thấy ấy rốt cuộc là thứ gì.
Đó là hai vì sao.
Hai vì sao có thể gây nên áp lực nặng nề đáng sợ như thế được sao.
Đương nhiên không phải. Bởi vì hai vì sao trên cao đó không phải là hai vì sao giống như những ngôi sao trên bầu trời kia. Đó là hai con mắt còn sáng hơn cả hai vì sao. Mắt của tuyệt thế cao thủ, mắt của Bộ Uyên Đình.
Trên cây đại thụ cao cả trăm trượng giữa rừng, Bộ Uyên Đình đang đứng ở một cành cây cao nhất quan sát. Thì ra ông ta vẫn chưa dời đi ngay, làm sao mà đi khi đứa bé có dị quang bất thường, cảm ứng với Huyết Cơ vẫn còn ở đó.
Vào lúc này nếu Bộ Uyên Đình tiếp tục ra tay một lần nữa, tin rằng ông ta có thể dễ dàng đoạt lấy được đứa bé. Nhưng không, nhìn bóng dáng nhỏ bé của hắc y nữ tử lẩn khuất trong màn đêm u tối. Bộ Uyên Đình quyết định sẽ không đuổi theo.
Vì ông ta không có khả năng đuổi kịp. Không phải, mà do có lẽ ông ta còn có một việc khác quan trọng hơn chăng.
Còn việc gì quan trọng hơn với Bộ Uyên Đình ngoại trừ phá giải Thiên Thu Đại Kiếp. Chỉ thấy lão nhìn lên bầu trời như quan sát thiên văn dị tượng rồi thầm lẩm bẩm.
“Trời đã sắp sáng, nếu không nhanh thì có lẽ không kịp mất”
Bộ Uyên Đình muốn đi đâu, muốn làm gì mà lo lắng sẽ không kịp giờ. Còn có thứ khiến lão để tâm hơn phá kiếp hay sao. Chỉ thấy Bộ Uyên Đình triển thân lao đi rất nhanh, tuy thân hình cao lớn là vậy nhưng những bước di chuyển của ông ta rất linh hoạt. Thoáng chốc đã hoà lẫn với màn đêm vô tận, biến mất trong Hắc Phong Lâm đến không cò một chút dấu vết.
Thần Phong đã thảm bại triệt để trong tay của lão cường nhân, không rõ được chàng sống c·hết ra sao, nữ tử hắc y kia sẽ đem tiểu hài tử đến phương trời nào. Những điều đó Bộ Uyên Đình hiện giờ không quan tâm bằng việc đến một nơi.
Nơi đó là nơi nào?
Vượt qua vài cánh rừng với cây cối rậm rạp, Bộ Uyên Đình đến một sơn cốc, tuy trời vẫn còn tối nhưng dựa vào cảm giác dưới chân, ông ta vẫn biết nơi này cỏ mượt như nhung êm ái vô cùng.
Với hành động vội vã của ông ta rõ ràng đây phải là một việc vô cùng quan trọng. Có lẽ việc đó phải làm trong một thời thần nhất định, nếu qua giờ khắc đó sẽ không thể nào làm được. Chính vì thế Bộ Uyên Đình mới bỏ qua cho mẫu tử hắc y nhân mà cấp tốc dời khỏi Hắc Phong Lâm.
Rốt cuộc nơi ông ta muốn đến đó là ở đâu.
Nơi đó là một nơi như thế nào.
Bộ Uyên Đình đi thêm một đoạn nữa thì đến một ngọn núi đá lớn. Nhìn lên trên không thấy đỉnh của thạch sơn, chỉ thấy mây mù che phủ, cuồng phong luân chuyển liên hồi.
Bên dưới chân núi có một lối nhỏ dẫn đến một sơn động bên trong lòng núi.
Bộ Uyên Đình tiến vào trong sơn động, đi thêm khoảng vài trăm bước thì xuất hiện một cách cửa bằng đá lớn. Ông ta dùng cánh tay to chắc của mình đẩy mạnh để mở hai cánh cửa đá to lớn ấy ra.
Cửa vừa được mở thì trước mắt Bộ Uyên Đình xuất hiện một không gian có bầu trời đỏ như máu, mặt đất khô hanh không một chút sinh khí.
Nhìn không gian kỳ dị ấy người ta không khỏi lạnh người, phía xa trước mặt hiện lên một cánh cổng quỷ dị u ám, phía trên có một tấm biển lớn loang lổ vết sơn đỏ có ghi ba chữ Quỷ Môn Quan.
Có lẽ nào đây là đường đến Địa Ngục, trên nhân gian quả có tồn tại một con đường như thế, và quả có một nơi tên là Đia Ngục hay sao.
Ngay cả người tìm ra con đường này khi thấy cánh cổng ấy cũng không khỏi bàng hoàng. Bộ Uyên Đình đang kinh hãi, thì cánh cửa màu đỏ loang lổ bỗng tự động mở ra. Phía bên trong còn ngập tràn màu đỏ như máu đậm đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Không những thế từ nơi ấy còn có vô số hung linh ùa ra thật khiến người ta rùng mình.
Hai bên lối đi mọc một loại hoa kỳ dị, hoa không có lá, chỉ một màu đỏ rực như máu, lẽ nào đây là Hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết, mọc bên bờ Hoàng Tuyền lối dẫn vào Địa Ngục.
Theo truyền thuyết người ta hay kể rằng, Hoa Bỉ Ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống Hoàng Tuyền. Khi linh hồn n·gười c·hết trước khi đi qua cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong Xuyên, sẽ gửi lại toàn bộ ký ức của mình cho Hoa Bỉ Ngạn. Dù là đau khổ tột cùng hay yêu thương thắm thiết, Hoa Bỉ Ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.
Khi nhắc đến Hoa Bỉ Ngạn người ta hay nhắc đến những niềm đau thương, sự chia ly và tuyệt vọng. Bởi vì Hoa Bỉ Ngạn thường nở vào xuân tân đây là thời gian mà theo lời dạy của phật. Trong thời gian bảy ngày của mùa thu, người sống có thể đi vào thế giới của n·gười c·hết để gặp gỡ ông bà tổ tiên. Với người Đông Doanh, đây cũng là dịp để họ đi thăm viếng sửa sang mồ mả của những n·gười đ·ã k·huất.
Bộ Uyên Đình tuy là kẻ gan góc, nhưng cho dù bạo gan đến đâu khi đối diện với Địa Ngục trước mắt sao có thể không lo sợ. Tuy vậy, ông ta vẫn đi qua Quỷ Môn Quan tiến vào đường Hoàng Tuyền nơi mọc những cây hoa Mạn Châu Sa. Đi một đoạn lão thấy có một con sông đỏ như máu chặn ngang đường đi.
Sông dài cả trăm dặm nước đỏ huyết thanh, dòng sông huyết này bắt nguồn từ đâu, sẽ chảy đi đâu, điều này chẳng ai biết được.
Cuối con đường Hoàng Tuyền có mười bức tượng cao lớn, sắc diện mười tượng nhân này đều biểu lộ mười phong thái khác nhau. Nhưng có một điểm chung là sắc mặt đều hung dữ dị thường.
Có lẽ nơi này dân gian gọi là Đệ Thập Điện, và mười tượng nhân với vẻ mặt hung dữ kia chính là Thập Điện Diêm La.
Rồi xuất hiện một cây cầu rất là lớn trước Bộ Uyên Đình, điều đặc biệt là chỉ có thể nhìn thấy đầu của cây cầu, chứ đầu kia thì bị chìm khuất trong biển vong khí. Muốn qua con sông máu này phải đi qua cây cầu kia. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là sông Vong Xuyên và cây cầu này chính là Cầu Nại Hà.
Trên cầu có một bóng đen đứng đó, người này thân hình nhỏ thó, đang nhìn xuống dòng Vong Xuyên đỏ ối trôi lững lờ. Bộ Uyên Đình tiến lại gần thì thấy người ấy tóc bạc trắng phơ, trên tóc cài trâm, da mặt nhăn nheo như cô hồn dã quỷ. Nhìn cái lưng còng của người đó, cùng trên tay là một bát canh nóng hổi b·ốc k·hói nghi ngút, có thể nhận ra đây là một bà lão.
Theo truyền thuyết kể lại thì bên cầu Nại Hà có một bà lão tên là Mạnh Bà. Chức trách của bà là bảo đảm chắc chắn rằng tất cả những linh hồn sắp đầu thai đều sẽ không còn nhớ rõ về kiếp trước của mình và hết thảy những gì đã trải qua ở âm phủ, để tránh cho việc con người thế gian bị vướng bận vào yêu và hận.
Những linh hồn này trước khi đi đầu thai sẽ phải uống một chén canh mang tên Canh Mạnh Bà. Làm vậy để con người thế gian sẽ quên lãng hết những kiếp trước của mình và lại sống chìm đắm vào trong mê giữa danh, lợi, tình.
Không nghi ngờ gì nữa bà lão trên cầu chính là Mạnh Bà. Bộ Uyên Đình tiến lại gần thì Mạnh Bà quay ngoắt lại, ánh mắt ngụy dị nhìn ông ta rồi lớn tiếng mắng:
- Phàm nhân giám cả gan đến Địa Ngục bắt lấy hắn cho ta.
Ngay sau tiếng quát của Mạnh Bà, sau hai hàng Hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm có hai bóng hình cực nhanh phi ra, thân thủ cực kỳ lợi hại mà người thường khó có thể nhìn thấy.
Hai bóng đỏ áp sát Bộ Uyên Đình, khi vừa trông ấy thấy sắc diện quỷ dị của hai thân ảnh đó thì ông ta thét lên kinh hồn.
- Trời ơi! Đây là Ngưu Đầu Mã Diện.
Bộ Uyên Đình thật sự đã đặt chân đến Địa Ngục rồi ư?
Lẽ nào trên nhân gian này đúng là có tồn tại một nơi gọi là Địa Ngục, nếu đúng là như vậy thì chỉ có những người đ·ã c·hết mới có thể đến được nơi này.
Bộ Uyên Đình vừa mới trải qua một trận quyết chiến với Thần Phong trong Hắc Phong Lâm làm sao mà c·hết được, ông ta thân cũng không mắc phải bệnh tật hiểm nghèo gì cả. Tự nhiên lại lăn ra c·hết và linh hồn đi xuống Địa Ngục như thế này thì hoàn toàn là chuyện hoang đường.
Nếu thật sự là Bộ Uyên Đình chưa c·hết thì làm sao lại có thể đặt chân được đến Địa Ngục, lại còn gặp Mạnh Bà và hai quỷ sai Ngưu Đầu Mã Diện nữa.
Mọi chuyện như vậy là như thế nào?
Tất cả những gì Bộ Uyên Đình đang nhìn thấy, đó là Vong Xuyên Giang, đó là Mạn Châu Sa, đó là Cầu Nại và một bà lão tên là Mạnh Bà.
Phải chăng tất cả viễn cảnh trước mắt của Bộ Uyên Đình đều là thật, nếu đúng như vậy thì ông ta còn sống hay là đ·ã c·hết.
Nếu còn sống tại sao Bộ Uyên Đình lại tìm đường tới tận đây, ông ta rốt cuộc là muốn làm gì.