Chương 91: Đao Ý Chi Tâm
Võ Lâm Trung Nguyên từng có một đại nhân vật đạt đến trình độ kiếm thuật đỉnh cao, được thiên hạ anh hùng ca ngợi và vô cùng ngưỡng mộ, một người đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiếm.
Nhưng cũng có một kiếm danh khác mà người ta không thể nào không nhắc tới, không thể nào không nghe qua.
Nếu thiên kiếm vạn kiếm cúi đầu thần phục, thì kiếm của người đó vạn kiếm đều quỳ rạp sùng bái.
Ngoại hiệu của người đó có một chữ Thánh, nếu trong trời đất này có người có thể đạt tu vị suất thần nhập Thánh, tin rằng chỉ mình y mới có thể xứng đáng với ngoại hiệu này.
Ngoài hai mươi tuổi đã được thiên hạ kiếm thủ thần phục, trên Mai Kiếm Nhai chính y đã đánh bại Thiên Kiếm Vô Danh đạt thành danh hiệu Kiếm Thánh.
Thành tựu kiếm thuật của người đó quả thực khiến cho người ta không thể không ngưỡng mộ. Kiếm của anh ta chỉ bao gồm trọn vẹn trong một chữ “Ngộ”. Bởi người đó đi đến đỉnh cao kiếm đạo hoàn toàn nhờ ngộ tính kinh thế bất phàm của mình, mà không hề có sự dạy bảo của bất kỳ một vị sư phụ nào cả.
Thần Phong trên con đường đi đến đỉnh cao võ đạo của mình, y đã từng có duyên được gặp mặt với Kiếm Thánh.
Người ta nói rằng, võ lâm sau hai mươi năm kể từ khi Phong Vân bị đóng băng trên Mai Kiếm Nhai, thì kiếm của Long Nhi Kiếm Thánh có thể xem là thiên hạ vô địch.
Thần Phong đúng là đã gặp người đó, đã gặp thiên hạ vô địch Long Nhi Kiếm Thánh. Không những thế chàng còn một mình một đao đả bại người đó, đả bại thiên hạ vô địch. Người người đều biết, thiên hạ đều nghe.
Nhưng chàng đã phải là vô địch?
Đương nhiên là không.
Chính chàng cũng biết, hôm đó ở Độc Kiếm Lâu thì Kiếm Thánh đã cố ý nhường cho chàng chiến thắng. Chàng còn nhớ như in trong đầu lời mà ngày đó chính Kiếm Thánh Long Nhi đã nói với chàng.
“Một kiếm thủ không chỉ dựa vào kiếm chiêu thượng thừa mà còn cả kiếm tâm thượng thừa nữa. Đã hai mươi năm ta làm thiên hạ đệ nhất, sự cô tịch trên đỉnh cao vô địch đã ăn mòn kiếm tâm của ta. Hôm nay thất bại trong tay cậu, vì ta chỉ còn kiếm chiêu mà không có kiếm tâm”.
Ngày đó Thần Phong còn chưa hiểu được hết dụng ý về kiếm tâm mà Kiếm Thánh đã nói. Hôm nay chàng cuối cùng cũng đã ngộ ra, chỉ cần tâm còn đao thì sẽ không hề cam chịu thất bại.
- Phải rồi! Ta thân tuy bị trọng thương lại trúng phải kịch độc, nhưng Đao Tâm của ta vẫn còn.
“Đúng thế! Một cường giả thật sự thì nhân tâm phải hợp nhất. Thần Phong cậu là một đao trung bá giả, tâm còn đao thì vẫn còn có thể chiến đấu”.
Giọng nói vang lên như tiếng kiếm tuốt khỏi vỏ, Thần Phong ngạc nhiên quay mặt nhìn sang thì thấy một hán tử có mái tóc bạc trắng, ánh mắt của người đó sắc như kiếm đang lặng lẽ nhìn mình, tay của người đó cũng đang nắm lấy tay của chàng.
“Kiếm Thánh đại hiệp”
Thần Phong ngỡ ngàng thốt lên một tiếng, thì trong phút chốc nam tử có mái tóc trắng bạc cũng hoá thành một làn hơi mờ ảo rồi biến mất. Làn khói mê mù bay đi thì hiện ra một gương mặt, đó là gương mặt của một đứa bé.
Chàng ngây người vì đứa nhỏ này đang nhìn chàng chằm chằm, và tay của nó cũng đang nắm chặt lấy tay của chàng. Thần Phong mơ hồ không biết thật giả ra làm sao, thì một bàn tay khác đã lay mạnh vào vai của chàng khiến cho Thần Phong giật mình tỉnh lại.
- Công tử! Người không sao chứ?
Thì ra chính người nữ nhân áo đen tay bồng đứa nhỏ đã lắc vai khiến cho chàng tỉnh lại. Thần Phong gặp Kiếm Thánh hoá ra chỉ xảy ra trong một niệm. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn đó chàng đã có sự lĩnh ngộ.
“Đúng rồi! Đao khách cho dù b·ị t·hương da thịt nhưng chỉ cần còn Đao Ý Chi Tâm, vẫn có thể xuất đao”.
Nghĩ vậy Thần Phong nhắm mắt ngưng thần, đẩy tu vị đao pháp của mình l·ên đ·ỉnh điểm.
- Công tử người làm sao vậy!
Nữ nhân thấy chàng phát sinh những biểu hiện lạ kỳ thì không khỏi lo sợ thốt lên, còn Thần Phong thì như là không nghe thấy gì hết. Thân chàng bao phủ một màu sắc vàng óng từ từ sáng bừng lên. Thì ra đây chính là tu vị Hoàng Kim Đao Khí trong truyền thuyết về đao. Cho đến nay ngoài Hoàng Ảnh ra thì chỉ có chàng mới đạt đến cảnh giới thượng thừa trong đao pháp này.
Khi ánh sáng vàng tràn ngập châu thân, chàng mở mắt tỏa ra quyết ý kiên nghị lạ thường. Đoạn chàng nắm chặt Kinh Tịch đao hiên ngang bước tới trước mặt lão cường nhân khiêu chiến.
Thần Phong nâng Kinh Tịch lên ngang mặt, Hoàng Kim Đao Khi tỏa ra chói lọi như thấu tận trời cao. Đúng là chỉ cần có Đao Ý Chi Tâm thì chàng hoàn toàn vẫn có thể ra chiêu chiến đấu.
Thần Phong hét lớn toàn thân như hỏa tiễn bay vọt lên không trung, đoạn sử ra Kinh Thần Phá Nhật một chiêu hội tụ tất cả tinh hoa của Thất Thức Đao Ý. Đao này đáng ra phải phá nhật, nhưng đêm nay chỉ có vầng nguyệt sáng soi, nên có thể xem là Kinh Thần Phá Nguyệt mà thôi.
Đao vừa vung lên ánh sáng hoàng kim thấu rọi rợp trời, Thần Phong vung đao làm ánh sáng màu vàng như chiêu sáng cả khu rừng. Một chiêu quán đầy đao tâm của chàng bổ mạnh xuống đầu của lão cường nhân. Điều kỳ lạ là lão ta không hề tránh né, cũng không dùng đến Cự Khuyết Đao để đón đỡ Kinh Thần Phá Nhật.
Đao quang rực sáng chói loà bỗng dưng phút chốc tắt lịm, đồng nghĩa là một đao này đã có kết quả chung cuộc.
Có phải Thần Phong đã một đao chiến thắng, hay đao của chàng đã chiến bại.
Hoàng Kim Đao Khí một khi vụt tắt, chẳng khác nào một cây đèn phút chốc bị thổi tắt đi vậy.
Thật ra Thần Phong lúc này có khác gì một cây đèn, một cây đèn đã cạn dầu. Với tấm thân thương tích đầy mình cùng với độc tính phát tác lan khắp châu thân. Việc sử ra một đao tuyệt cường như thế, rõ ràng không phải người có tu vị đao pháp tuyệt đỉnh sẽ không thể nào làm được.
Nhưng đao khách trên đời đâu chỉ có vài ba người, đao khách tuyệt đỉnh cũng đâu phải chỉ có một mình Thần Phong.
Hoàng Kim Đao Khí vừa phát ra đã tắt lịm, bởi toàn bộ hào quang của nó đã bị người ta dập tắt, một bàn tay đã nắm chặt lấy Kinh Tịch, đồng nghĩa cả cảnh giới cao nhất của đao cũng bị bàn tay này chặn đứng.
Kinh Tịch là tuyệt thế thần đao sắc bén vô song, đủ sức chém sắt như bùn. Nhưng bàn tay thô ráp kia có thể nắm giữ, đủ thấy bàn tay đó còn cứng hơn cả sắt thép, chủ nhân của nó nhất định là một người kinh thế hãi tục.
Không xuất đao đã có thể triệt để ngăn chặn đao chiêu mạnh nhất của chàng, lão cường nhân chỉ trầm tĩnh mà nói:
- Dựa vào Đao Ý Chi Tâm mà có thể phát ra một đao lăng lệ như thế. Tiểu tử ngươi quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc Hoàng Kim Đao Khí sắc bén gặp Thiên Cương Cự Khí của ta cũng chẳng thể có đất dụng võ. Vì tôn trọng tinh thần võ sĩ chân chính của ngươi, lão phu đã cho ngươi cơ hội sử ra một đao vừa rồi. Nay đã đến lúc kết thúc mọi chuyện thôi.
Thần Phong cũng kinh hoàng bởi Đao Ý Chi Tâm tuy mới ngộ ra, nhưng uy lực của nó không hề nhỏ. Vậy mà người này có thể một tay đỡ được, rút cuộc ông ta là thần thánh phương nào.
Chàng đang lúc đao tâm lay động thì cảm thấy máu tươi tanh nồng phun đầy trong miệng. Thì ra nãy giờ mải mê xuất chiêu nên chàng không để ý mình bị nội thương không nhẹ. Lần trước chàng trúng phải Vãng Sinh Cực Lạc của Cung Bổn Đệ Nhất, sau đó dùng Khí Hải Vô Nhai phong ấn nội lực của Cực Lạc sát khí.
Bây giờ lại liều lĩnh sử Kinh Thần Phá Nhật, thôi động chân khí l·ên đ·ỉnh điểm, khiến Cực Lạc hung khí phá vỡ phong ấn làm đảo lộn khí hải. Thần Phong đau đớn hét lên một tiếng, cùng lúc đó lão cường nhân kia dùng tay phải kéo mạnh Kinh Tịch của chàng. Thần Phong mất đà cả người và đao bị thiết thủ cương mãnh lực phát ngàn cân kéo xuống bên dưới.
Lão nhân mình gấu tay vượn đã thuận thế chém ngang một chưởng vào sau gáy của chàng. Thiên linh bị chấn động mạnh làm cho Thần Phong cảm thấy mắt mình hoa lên, đồng nghĩa ý thức cũng đang dần bị mất đi.
Có lẽ chàng đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra mấy ngày qua. Gặp lại Diệp Phù một mảnh tình duyên dang dở thời niên thiếu, điều đó đã thực sự làm cho tâm của chàng giao động. Rồi lại bị trúng độc của Bộ Uyên Đình, nữ nhân hắc y kia có quan hệ gì với Kiếm Thánh, rồi tại sao nàng lại từng quen thúc phụ Hoàng Ảnh.
Cuối cùng nhi tử kia sao lại khiến chàng vừa quen vừa lạ, rất nhiều thứ diễn ra trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến tâm trí của chàng rất mực rối bời. Thần Phong là truyền nhân của Kinh Tịch đã ngất đi khi trong đầu còn vô số thắc mắc chưa thể tìm ra lời giải đáp.
Chàng ngã xuống nền cỏ rậm rạp, trong đầu vẫn không biết lão cường nhân kia vì sao lại tìm đến chàng. Ông ta muốn g·iết chàng. Nhất định là không, vì nếu muốn làm điều đó thì ông ta đã rút đao từ lâu rồi.
Thần Phong dần mất đi ý thức còn Kinh Tịch đao cũng vuột khỏi tay. Đối với một đao khách mà nói, đao dời khỏi tay nghĩa là chủ nhân của nó đã thất bại. Thần Phong thực sự đã bại, số phận của chàng và đao của chàng đã thuộc về người đánh bại chàng là lão cường nhân kia.
Màn đêm cô quạnh lạnh lẽo, Kinh Tịch vẫn cắm trên đất, vẫn toả khí độ hiên ngang vốn có, chỉ có chủ nhân của nó đã mất đi ý thức từ lâu.
Một người ngã xuống chỉ để cho người khác có cơ hội chạy trốn.
Người đó đang chạy, chạy rất nhanh, vì nếu nàng không chạy mà còn chạy chậm, thì là nàng đã phụ tấm chân tình của người vừa ngã xuống kia.
Màn đêm thăm thẳm nơi rừng sâu âm u như cũng cảm nhận được chân tình của chàng trai ấy, nên giống như đang bao phủ lấy người nữ nhân kia để nàng thuận lợi chạy trốn khỏi nơi này.
Ôm con trong tay, chân di chuyển thoăn thoắt, cây cối rậm rạp cũng không làm khó nổi bước chân nhỏ nhắn của nàng. Vừa di chuyển cấp tốc trong đầu nàng vẫn còn nhớ lời dặn dò của người đã xả thân cứu mạng mình kia.
“Cô nương nghe cho rõ đây, đứa bé này nhất định có liên quan đến Thiên Thu Đại Kiếp, nên Bộ Uyên Đình mới quyết tâm đoạt lấy. Ông ta tuy bỏ đi nhưng có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Bây giờ ta sẽ dùng Đao Ý Chi tâm cầm chân lão cường nhân này. Cô nương lợi dụng chút thời gian ngắn ngủi đó phải rời đi thật nhanh”.
Hắc y thiếu phụ tuy hiểu được tâm ý của Thần Phong nhưng cũng không thể không lo cho chàng mà nói:
- Thế còn huynh thì sao? Nếu ở lại huynh có thể c·hết dưới tay của lão ta.
Thần Phong chỉ lặng lẽ trả lời:
“Cô nương yên tâm, ta cảm nhận người này không có ý g·iết ta. Xin cô nương mau đi đi kẻo không còn kịp nữa”.
Sau đó Thần Phong nắm lấy Kinh Tịch đao đẩy tu vị Hoàng Kim Đao khí lên cực hạn. Ngay lúc chàng vung đao cũng là lúc nữ nhân quay lưng bỏ chạy.