Chương 90: Đỉnh Cao Của Đao Lộ
Bộ Uyên Đình dĩ nhiên cũng là một kẻ gan góc, chỉ vì tướng mạo của gã kia ngụy dị nên lão có phần bất ngờ một chút mà thôi. Ngay sau đó lão đã kịp lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình, nghiêm túc đưa ánh mắt thăm dò đối phương.
Nhưng Bộ Uyên Đình còn chưa có hành động gì thì cuồng nhân kia đã cất tiếng.
- Các hạ nội lực cao cường, một thân ngạnh công lợi hại. Cao thủ như vậy thật hiếm thấy trước đây, nếu không được động chân tay vài chiêu lão phu e rằng thật ngứa ngáy không chịu được.
Người tới túm lấy đầu nhuyễn xích rồi thổ kình dật mạnh một cái. Bộ Uyên Đình cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, ông ta lập tức vận công giữ vững nhuyễn xích để tránh vuột khỏi tay. Hai người này nội lực thâm hậu làm cho sợi xích căng ra như muốn đứt.
Vừa đối đầu bằng nội công thì lão cường nhân kia cảm thấy vô cùng hưng phấn, lão chỉ má miệng cười lớn với lời lẽ hết sức cuồng ngạo.
- Khá lắm! Nội lực trầm hùng quả không hổ là một tuyệt thế quyền thủ. Vậy thì hãy xem tu vị Kim Quang Ngân Sắc của lão phu.
Lão cường nhân vừa nói xong thì từ lòng bàn tay của ông ta một luồng kim quang ngân sắc phát ra truyền vào trong sợi xích. Ngay lúc đó Bộ Uyên Đình cảm thấy Ngân Long Nhuyễn Xích của mình tự nhiên tăng trọng lượng nặng lên gấp mấy mươi lần.
Trông thấy tu vi độc đáo của đối phương, một người trầm tính lãnh đạm như Bộ Uyên Đình cũng phải thốt lên.
- Ồ! Thật không ngờ trong thiên hạ này lại có người đạt đến Thiên Cương Cự Khí. Hôm nay gặp được các hạ đúng là cũng mở mang tầm mắt.
Bộ Uyên Đình cũng không chịu thua kém bèn truyền kình lực Động Địa Thiên Kinh trong Hắc Liệt Quyền Kình vào trong sợi xích. Hai luồng nội công so kè nhau khiến không khí xung quanh cũng bị khí lực của bọn họ làm loãng ra.
Trong lúc hai tuyệt đại cao thủ đấu nội công thì Thần Phong đang cố vận khí để giải độc trong người ra ngoài. Hỏa Hàn độc này rất kỳ dị lúc thì nóng đổ mổ hôi nhưng cũng có lúc lại lạnh thấu tim gan, quả là một loại kỳ độc ngụy dị.
Không những thế hàn độc công như đóng băng cả khí hải của chàng. Nước đóng băng thì cá khó mà tung tăng bơi lội, một khi khí hải bị hàn độc phong ấn thì công lực Khí Hải Vô Nhai của chàng cũng trở nên vô dụng. Ngay lúc Thần Phong mồ hôi nhễ nhại thấm đầy lam y thì bên tai có một giọng nói cất lên.
- Huynh trúng phải dị độc rồi mau phục Đại Hoàn Đơn này vào sẽ giúp thương thế giảm bớt.
Chàng quay đầu nhìn sang bên đó, dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng đêm tịch mịch, lộ ra một khuôn nhan trắng như tuyết. Khuôn dung nàng chìm trong áo choàng màu đen càng toát lên vẻ tinh khôi hiếm có. Mắt phượng mày liễu ánh mắt long lanh, bờ môi đỏ mọng mờ mờ một đường tơ máu chảy xuôi xuống chiếc cằm thon gọn. Không nghi ngờ gì nữa nàng nhất định là mỹ nhân, một tuyệt đại mỹ nhân.
Nhìn cách trang điểm và phần cổ của bộ phục y mà nàng vận bên trong bị lộ ra, Thần Phong dựa vào đó có thể khẳng định nàng không phải là người Trung Nguyên. Dù cho đã đoán biết được phần nào đó về thân phân của nữ nhân này, nhưng Thần Phong vẫn lên tiếng hỏi nàng.
- Cô nương là ai sao lại lưu lạc đến trốn này?
Thần Phong hoàn toàn chưa gặp qua nữ nhân này nên chàng cũng tò mò muốn biết nàng là ai. Nữ nhân kia nhìn chàng bằng ánh mắt chứa đầy tâm sự, một lát sau mới khẽ đáp lời:
- Xin lỗi! Ta không thể tiết lộ danh tính của mình cho ngươi biết được.
Thần Phong trong khi cất tiếng chàng đã cố tình dùng tiếng Đông Doanh để hỏi nàng. Vì sống cùng nghĩa phụ Hoàng Ảnh từ nhỏ nên chàng dành về tiếng Đông Doanh còn hơn tiếng Trung Nguyên. Vì nghi ngờ nữ nhân này là người thuộc dân tộc Đại Hoà Bồng Lai. Nên chàng đã cố tình dùng tiếng đó để hỏi, rốt cuộc là chàng đã đúng khi nghi ngờ nàng ta là người Đông Doanh. Ngay lúc Thần Phong muốn hỏi rõ hơn thì phía bên tai hai người đã xuất hiện tiếng vang chói tai.
“Păng!”
Âm thanh phát ra giống như tiếng của một vật bằng kim loại bị người ta giật đứt ra vậy. Thần Phong liền chuyển nhãn quang về phía trận tranh phong nội lực giữa Bộ Uyên Đình và lão cường nhân kia.
Quả đúng như vậy, âm thanh phát ra vừa rồi là do Ngân Long Nhuyễn Xích vừa bị bứt đứt, do không chịu nổi nội lực cường hoành của hai đại cao thủ.
Bộ Uyên Đình là một đúc khí sư tài ba, dĩ nhiên v·ũ k·hí của ông ta cũng phải là thần binh lợi khí. Nhưng hôm nay Nhuyễn Xích lại bị người ta một tay giựt đứt, cho thấy công lực của lão thiết hán tử kia cao sâu vô cùng. Bộ Uyên Đình ngó xuống dưới hạ bàn thấy dấu hài bị xê dịch vài ly, rõ ràng trong trận song đấu nội lực vừa rồi ông ta đã ở thế hạ phong.
- Hà hà! Các hạ nội lực cao thâm đã lãnh giáo qua. Bây giờ chúng ta hãy dùng quyền cước phân cao thấp chứ.
Lão cuờng nhân mở miệng cười lớn, âm thanh từ tiếng cười ấy như làm cho cây cỏ đều dạt qua một bên. Có lẽ trong đời ông ta hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm, nên cái cảm giác tìm được địch thủ thật là sảng khoái. Nhưng cảm giác đó của lão cường nhân chẳng thể duy trì được lâu, bởi vì...
- Các hạ võ công cao cường. Tại hạ xin cam Bái hạ phong. Thời gian sau này còn nhiều nếu có duyên gặp lại nhất định phân cao thấp. Cáo từ.
Một điều thật là bất ngờ, Bộ Uyên Đình đã nhận mình tài không bằng người mà cam chịu rút lui. Nói dứt lời ông ta triển thân phóng v·út lên cao, hòa mình vào bóng đêm biến đi mất dạng.
Đó không phải cá tính của Bộ Uyên Đình, nhất đâu manh mối về Thiên Thu Đại Kiếp hiển lộ trên thân đứa bé kia là mục tiêu cả đời ông ta theo đuổi. Lẽ nào lão bỏ đi như thế, điều này thật khiến người ta khó tránh được cảm giác khó hiểu.
- Khoan đã! Chúng ta còn chưa phân cao thấp mà.
Lão cường nhân tự nhiên vì hành động của Bộ Uyên Đình mà cảm thấy thật hụt hẫng. Một đối thủ xứng tầm là mục đích trong cuộc sống này của ông ta. Thất bại trong tay đối thủ không hề đáng sợ bằng không có đối thủ, và còn đáng sợ hơn đối với người này đó là gặp được đối thủ mà hắn không có tâm tiếp chiến.
- Khốn kiếp! Võ lâm bây giờ toàn lũ nhát c·hết. Lão phu còn chưa nóng người đã cúp đuôi bỏ chạy thật là mất hứng.
Lão nhân nhìn theo bóng dáng của Bộ Uyên Đình rồi lắc đầu thở dài, bỗng bên tai phát ra âm thanh, mà âm lực lẫn khí chất trong âm thanh đó đích thực là thứ ông ta đang rất muốn nghe.
- Khỏi cần nuối tiếc! Đối thủ của lão chính là ta.
Ngạc nhiên lão cuờng nhân xoay người nhìn lại, trước mắt bao trùm một màu ánh sáng vàng óng làm chói mắt người nhìn.
Giữa quầng sáng vàng rực rỡ Thần Phong đứng đó hiên ngang bất đảo, tay chàng cầm chắc Kinh Tịch mắt hiển lộ chiến ý bức người.
Chẳng phải chàng đang trúng độc của Bộ Uyên Đình hay sao. Chàng lấy đâu ra dũng khí kiên cường như vậy. Ánh mắt của chàng còn tràn ngập tự tin hơn lúc trước rất nhiều. Hoàng Kim Đao Khí bao vây lấy toàn thân của chàng, Thần Phong như hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc hay b·ị t·hương gì hết cả.
Thấy biểu hiện này của Thần Phong khiến lão cường nhân vô cùng thích thú, lão ta bèn mở miệng tán dương dũng khí này của chàng.
- Đao khí bức người cũng có phong phạm đấy! Được vậy để lão phu cho tiểu tử ngươi một cơ hội chứng tỏ.
Lão cường nhân bèn cởi nút thắt trước ngực, một vật nặng sau lưng của ông ta cắm phịch một cái xuống nền đất. Nhìn kỹ đó chính là Cự Khuyết Đao của Bất Diệt Lam Mộ, lão cường nhân này cũng chính là người t·ấn c·ông Thần Phong ở Lam Đình Trấn.
Đối diện với Thần Phong và Kinh Tịch cùng kết hợp với Hoàng Kim Đao Khí mà lão ta không hề kinh sợ, cũng không có ý sẽ rút đao nghênh kháng. Người này tự tin vào bản lĩnh võ công của mình đến như vậy ư.
- Nào tiểu tử! Đến đây dùng hoàng kim đao khí của ngươi chém lên người lão phu đi.
Nét mặt của lão ta tựa như vô cùng hứng thú với sát chiêu sắp sửa xuất ra của Thần Phong. Ngoài ra khoé miệng người này còn nhếch ra một nụ cười đầy mỉa mai, cảm giác như người này biết trước đao của chàng có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại được ông ta.
Thần Phong xúc thế đã lâu, một đao này chắc chắn sẽ dốc cạn tu vị đai pháp của mình. Thấy thái độ khinh miệt của đối phương khiến chàng không giấu nổi sự phẫn nộ. Thần Phong hai tay nâng Kinh Tịch lên cao, ánh sáng thấu phát ra như một thanh đao lớn xuyên thấu cả bầu trời. Rồi chàng hét lớn, chân dẫm mạnh xuống cả người phi thân lên cao, dốc hết sức sử ra một đao đủ khai thiên lập địa.
- Xem Kinh Thần Phá Nhật trong Kinh Tình Thất Biến của ta.
Dương đao lập danh là con đường mà chàng đã chọn. Với một đao khách mà nói thì con đường này nhất định phải đi. Nếu không đi thì dù đao pháp của hắn có lợi hại đến mấy đi chăng nữa, thì thiên hạ này liệu có ai sẽ biết đến hắn hay không. Hắn sẽ trở thành như Hoàng Ảnh một đao dương uy, hay như Nh·iếp Nhân Vương thoái ẩn quy điền, cam chịu làm một nông phu cả đời.
Y không phải là Hoàng Ảnh cuồng ngạo kiêu hùng. Càng không phải là Nh·iếp Nhân Vương vì tình phong đao.
Y là y và mãi mãi sẽ không thể nào giống với bất cứ một người nào khác.
Dương đao lập danh là đao lộ mà Thần Phong sẽ phải bước đi, và trên con đường trở thành một nhất đại đao khách đó chàng sẽ phải gặp những cao thủ có võ công tuyệt đỉnh và đánh bại họ.
Con đường bước l·ên đ·ỉnh cao của võ giả sẽ phải bước qua vô số những kẻ thất bại, đỉnh cao nhất của sự vô địch chỉ có một và người có thể đứng ở vị trí đó, cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Thất bại của người này sẽ trở thành vật lót đường cho người khác bước lên bậc thang cao hơn, đó là quy luật nghiệt ngã mà bất cứ cao thủ nào cũng phải đối diện.
Trên con đường bước tới nấc thang cao nhất của một võ giả y cũng đã từng đánh bại rất nhiều cao thủ. Nhưng có một người thực sự bại trong tay y, mà y không hề cảm nhận được niềm vui của chiến thắng, điều quan trọng là trước người đó y luôn cảm thấy có một khoảng cách, bản thân y biết mình không thể nào đuổi kịp được.