Chương 69: Thanh Việt Thất Thân
Tuyệt Tâm hiện giờ dưới chướng đã tụ tập rất nhiều cao thủ vô cùng lợi hại, đúng là hắn không nhất thiết phải toàn tâm chiêu mộ Tiểu Vũ đến mức đó để làm gì.
Nhưng Tuyệt Tâm trước giờ không phải kẻ thích làm những chuyện vô ích, hắn thực sự là đang có một âm mưu rất quan trọng đối với truyền nhân của Võ Gia Thiên Hạ. Chỉ thấy Tuyệt Tâm khẽ nhếch môi đầy ẩn ý:
- Liệt Báo! Ta lăn lộn ở Trung Nguyên bao nhiêu năm mới nhận ra một điều. Muốn thành đại sự là phải biết cách dùng người đúng lúc đúng chỗ.
Tuyệt Tâm nói đúng, hắn đã dành gần như cả đời với mộng tưởng bá chủ mảnh đất Thần Châu này, kinh lịch giang hồ của hắn khắp thiên hạ này làm gì có ai có thể sánh bằng. Liệt Báo tuy có võ công cào cường, nhưng với những âm mưu và toan tính chính trị, hắn làm sao có thể hiểu được những toan tính của Tuyệt Tâm. Nhưng tiếp xúc với chủ công này một thời gian, hắn cũng đã học hỏi được rất nhiều, Liệt Báo cũng tò mò muốn biết chủ công Tuyệt Tâm của hắn rốt cuộc là đang suy tính điều gì.
- Vậy dám hỏi chủ công một điều, ngài muốn dùng tên tiểu tử này vào việc gì?
Tuyệt Tâm lúc này mới nheo nhắt sang nhìn tên thuộc hạ lịch duyệt non nớt, cái miệng móm mém của hắn lại khẽ mỉm cười càng toát lên vẻ dị hợm trên gương mặt hắn.
- Hỏi hay lắm Liệt Báo. Bổn tọa từ trước đến nay không làm việc gì mà không đem lại lợi ích cả. Mục đích của ta là muốn dùng Tiểu Vũ để đi g·iết Bộ Kinh Vân.
Liệt Báo nghe xong cũng phải giật mình đến toát mồ hôi lạnh, với những gì mà hắn quan sát về Tiểu Vũ những ngày qua, thì dùng thanh niên này để g·iết một võ lâm thần thoại như Bộ Kinh Vân hoàn toàn là điều bất khả thi.
Liệt Báo không ngần ngại trả lời suy nghĩ của mình ngay lúc đó, hắn muốn tìm hiểu xem Tuyệt Tâm sẽ làm nên kỳ tích gì trong kế hoạch lần này.
- Chẳng phải nó hai lần đấu đầu với Bộ Kinh Vân đều thảm bại đó sao?
Tuyệt Tâm thần sắc không đổi vẫn bình thản đáp với ánh mắt đầy tự tin.
- Hai lần trước nó bại bởi vì không có Tuyệt Tâm ta giúp đỡ mà thôi.
Nghe câu này của Tuyệt Tâm thì Liệt Báo cũng không dám hỏi thêm nữa. Trong đầu hắn lúc này tồn tại một dấu hỏi chấm cực kỳ lớn, điều Tuyệt Tâm vừa nói ra có phải là đang nói chơi hay đó là chính là kế hoạch thật sự của hắn đây.
Tiểu Vũ thực lực võ công đương nhiên không yếu, nay nếu được Tuyệt Tâm chỉ điểm ắt sẽ có biến hoá không nhỏ.
Nhưng Tiểu Vũ luôn xem Bộ Kinh Vân là tiền bối tôn kính đối với mình, Tuyệt Tâm sẽ làm cách nào để Tiểu Vũ toàn tâm toàn ý nghe theo sắp xếp của hắn, đi g·iết Bộ Kinh Vân chẳng khác nào là hành động đâm đầu vào chỗ c·hết. Ngay cả Liệt Báo cũng không dám nghĩ qua điều này có thể thành công được.
Tuyệt Tâm hiểu rõ điều này hơn ai hết, nói đến Bộ Kinh Vân thì Tuyệt Tâm là kẻ nắm rõ nhất về sự lợi hại của Tử Thần. Muốn Tiểu Vũ đi g·iết c·hết y thì cần phải khiến cái tâm của nó có lòng quyết chiến tử.
Tiểu Vũ là một cường giả có sức mạnh tiềm ẩn rất lớn, một khi bộc phát tận tình ra ngoài thì cậu ta có thể làm được những việc mà người khác không tưởng tượng ra nổi. Điều cần thiết lúc này là phải vực được chiến ý cho cậu ta, Tuyệt Tâm đương nhiên đã sắp đặt một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ và tinh mật.
Một màn kịch thâm sâu khiến cho Tiểu Vũ về sau sẽ dằn vặt một đời, khiến cho y sẽ không có ngày nào được yên ổn, đẩy anh ta xuống hố sâu vạn kiếp bất phục.
...Một căn phòng lạnh lẽo giá buốt thì chỉ cần một đống lửa thôi cũng đủ để làm ấm không gian trong đó rồi.
Lửa làm ấm cho căn phòng, vậy thì nếu lòng người mà lạnh thì lấy cái gì để sưởi ấm đây. Chỉ có thể là Tình.
Tình thật sự có thể làm ấm con tim lạnh lẽo trong trời đông giá buốt thật sao.
Ở đây là một gian phong hiu hắt, đáng ra nó cũng sẽ rất lạnh lẽo như bầu trời ngoài kia.
Nhưng không phải thế, bởi vì ngay giữa căn phòng này có một đống lửa lớn đang cháy, ngọn lửa đỏ hồng đã xua đi cái lạnh lẽo trong đêm.
Không những thế nơi này còn đang tràn ngập một không khí hoan lạc vô cùng.
Dưới ánh lửa lập loè, trong căn phòng rơm ấy loáng thoáng có hai bóng người mập mờ hư ảo.
Họ quấn lấy nhau, họ sưởi ấm cho nhau bằng những cái hôn nồng cháy. Trong không gian mộng mị này ngoài tiếng lửa bập bùng ra thì chỉ còn tiếng thở đầy phấn khích của hai người đã chút sạch xiêm y.
Đôi bàn tay búp măng trắng trẻo ngọc ngà của một thiếu nữ, đang ve vuốt tấm lưng trần thấm đẫm những giọt mồ hôi của nam nhân.
Chỉ có điều thật đặc biệt mà thiếu nữ đó không để ý thấy, đó là tấm lưng của nam nhân kia có chi chít sẹo, hoàn toàn trái ngược với đôi bàn tay ngọc ngà kia. Một cảnh tượng hoan lạc đầy nhu tình của một đôi nam nữ dưới ánh lửa bập bùng trong một căn phong mập mờ hư ảo.
Giữa tấm mềm rơm êm ái, họ cứ thế gắn chặt vào nhau như không thể tách rời. Người nam không ngừng ra sức hì hục như con trâu dùng hết sức kéo chiếc cày qua núi vậy, còn người nữ cũng không ngừng phụ họa theo bằng những tiếng nấc đê mê lòng người. Hai người bọn họ phối hợp với nhau chẳng khác nào một cặp thần tiên giữa trốn phàm trần.
Trong tiếng thở đê mê cùng sự kích thích tột đỉnh ấy, sau đôi bàn tay ngọc ngà trắng ngần kia, một mái tóc hung đỏ lộ ra bên ánh lửa hồng lúc cao lúc thấp, ánh sáng lập lòe chiếu vào khiến cho mái tóc ấy còn đỏ hơn bao giờ hết.
Nữ nhân trong một cuộc ân ái đầy lạc thú ấy không phải ai khác chính là ý trung nhân của Tiểu Vũ.
Nàng là Thanh Việt.
Còn gã nam nhân đang khiến nàng nấc lên từng âm thanh thỏa mãn kia là ai?
Lẽ nào là Tiểu Vũ chăng?
Nhưng hình như không phải là chàng, tấm lưng chi chít sẹo kia chắc chắn không phải là của chàng Tiểu Vũ.
Nếu không phải là Tiểu Vũ thì còn có thể là ai được chứ.
Là ai mà khiến cho Thanh Việt cam tâm dâng hiến thân thể trong trắng và trinh tiết quý giá của mình.
Kẻ đó chỉ có thể là hắn, kẻ từng thầm thương trộm nhớ ngày đêm mơ tưởng đến nàng, huynh đệ tốt đã từng bán đứng Tiểu Vũ, là hắn Hỏa Cẩu.
Nhưng điều vô cùng kỳ lạ ở đây là nàng Thanh Việt yêu thương chàng trai Tiểu Vũ nhiều như thế. Mà giờ đây nàng đang tận tình chao thân, dâng hiến sự trong trắng không tì vết của mình cho một nam nhân khác.
Không phải là Tiểu Vũ mà nàng từng hết mực yêu thương.
Có thể nào đó không phải là sự thật.
Nhưng tiếng ngân la đầy kích thích và thỏa mãn phát ra từ miệng Thanh Việt có thể là giả được sao.
Không phải.
Tuyệt đối không phải.
Sự thật là nàng đang rất sung sướng hạnh phúc và đầy mãn nguyện, trước những khoái cảm nhục dục mà nam nhân kia đang đem lại cho nàng.
Đôi bàn chân nõn nà mịn màng ấy đang bấu chặt lấy hông của nam nhân kia, từng tiếng nấc phát ra trong hân hoan trụy lạc của nàng thật khiến nam nhân trong thiên hạ phải siêu lòng, dù là bất cứ ai cũng không có tư cách để kháng cự.
Hắn cũng thế.
Hỏa Cẩu đang dùng hết sức trai trẻ của mình để tận tình phát tiết lên cơ thể hoàn mỹ của người con gái hắn ngày đêm thầm thương trộm nhớ ấy.
Cơ hội như thế này trong đời chẳng phải lúc nào cũng may mắn gặp được, không biết nắm bắt thì đúng là một kẻ ngu ngốc.
Cả hai tận đang tình dâng hiến cho nhau những phút giây hạnh phúc sung sướng nhất trong đời.
Nếu như Hỏa Cẩu là người đang dốc hết sức để làm cho Thanh Việt ngây ngất trên đỉnh vu sơn như vậy. Thì Tiểu Vũ hiện thời đang ở đâu.
Nếu tận mắt chứng kiến cảnh này thì cảm nhận của chàng sẽ như thế nào?
Còn ra sao được nữa đây, khi người con gái hắn yêu nhất đang dâng hiến trinh tiết ngàn vàng, cho tên huynh đệ mới gần đây đã đang tâm phản bội lại lòng tin của hắn.
Người ta tự hỏi Tiểu Vũ đang ở đâu trên cái thế giới rộng lớn này. Thật ra hắn không ở nơi nào xa xôi cả, hắn đang ở rất gần, thậm chí là đang chứng kiến.
Có lẽ nào là như vậy.
Đúng là như thế, bởi vì sau mấy đống cỏ khô ấy có một bóng tối bao trùm phủ kín lên một con người đang nằm lặng thinh bên trong đó.
Bóng tối ấy có đậm đặc đến đâu cũng không thể bằng những gì đang tồn tại trong lòng hắn.
Hắn không hiểu điều gì đang xảy ra trước mắt.
Hắn không tài nào hiểu nổi vì sao người con gái hắn yêu nhất trên đời lại đang nồng nhiệt ân ái bên một nam nhân khác không phải là hắn.
Hắn cũng đã phát hiện ra hai tay mình bị trói rất chặt, miệng bị một mảnh dẻ lớn nút lại. Hắn không thể cựa quậy càng không thế cất tiếng kêu la. Điều duy nhất hắn có thể làm được lúc này đó là nhìn, nhìn người nữ nhân của hắn đang đắm chìm trong khoái lạc với một gã đàn ông khác không phải hắn.
Từng tia máu đỏ chạy dài bên trong tròng mắt của hắn, hắn giận dữ như một con thú b·ị t·hương. Tôn nghiêm bị mất, tình cảm chẳng còn, bạn bè đoạn tuyệt. Thứ duy nhất chính là động lực để hắn tiếp tục tồn tại nuôi hi vọng vào tương lai chính là người con gái ấy.
Vậy mà niềm tin cuối cùng đó đã sụp đổ hoàn toàn, Tiểu Vũ như con diều đứt dây bay vô định trong khoảng không gian vô tận.
Vì sao mọi chuyên lại xảy ra như thế.
Hắn không hiểu nhưng không có nghĩa người khác cũng không hiểu.
Bởi vì kết cục ngày hôm nay là do một tay người đó sắp đặt mà nên.
Một tấm mền màu xám được kéo xuống che đi cảnh tượng đau xé tâm can của Tiểu Vũ.
Đèn đuốc phút chốc được bật sáng lên, một người ngồi đó như một bức tượng nhưng toát lên khí độ của một bá giả ngạo nghễ. Hắn cất tiếng lên như từng nhát dao sắc lẹm cứa lên trái tim phẫn nộ đầy tổn thương của Tiểu Vũ.
- Thế nào! Cảnh tượng đã mắt lắm không. Ha ha.