Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 68: Kế Hoạch Phá Tâm Tàn Nhẫn




Chương 68: Kế Hoạch Phá Tâm Tàn Nhẫn

Trước thái độ cương quyết không chịu khuất phục của Tiêu Vũ, vậy mà Tuyệt Tâm vẫn không hề tỏ ra một khó chịu nào, ngược lại hắn còn lộ ra một vẻ mặt kiên nhẫn lạ thường.

- Cứng cỏi lắm tiểu tử! Để ta xem ngươi còn mạnh mẽ đến đâu.

Tuyệt Tâm vừa nói dứt câu ánh mắt hướng về phía Xích Liệt, như hiểu ý của hắn ông ta lập tức vận Xích Hỏa Thần Công lên cánh tay cứng chắc như sắt thép. Nhiệt hỏa tỏa ra hừng hực thiêu đốt lên cơ thể ngọc ngà của Thanh Việt. Hỏa kình làm cho nàng đau đớn vô cùng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối, sức chịu đựng tất nhiên cũng có giới hạn. Thanh Việt hét lên thảm thiết như sắp hóa thành tro bụi vậy.

- A a a! Nóng quá...

Mỹ nhân khóc lóc thương tâm như một lưỡi dao đâm sâu vào tim kẻ trượng phu, còn gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu bị kẻ khác h·ành h·ạ. Tuyệt Tâm nhìn cảnh tượng này thì lại tiếp tục thúc ép sự nhẫn nại của Tiểu Vũ.

- Thế nào hả tiểu tử? Ta sẽ cho ngươi chọn lựa. Một là theo làm việc cho ta cùng hưởng vinh hoa phú quý. Hai là dương mắt nhìn nha đầu xinh đẹp kia bị cháy thành than. Ha ha.

Kẻ cười vì đắc ý, kẻ khóc trong tuyệt vọng. Cuộc sống luôn đối lập như thế. Tiểu Vũ là người đã hứa là sẽ thực hiện, chính vì dựa vào tính cách tín nghĩa này của chàng mà Tuyệt Tâm đang ép chàng nói ra một câu hứa.

Nhưng Tiểu Vũ là hạng người càng bị ép buộc càng nảy sinh tâm phản kháng. Biết rằng bản thân dù chọn theo cách nào cũng đều là con đường đi không có lối quay về, Tiểu Vũ bất phẫn hét lên đầy căm giận.

- Tuyệt Tâm! Cho dù ta có hoá thành ma cũng không tha cho ngươi.

Tiểu Vũ khuôn mặt b·ị đ·ánh lún xuống mặt sàn vẫn không ngừng la hét trong sự căm phẫn. Tình huống tồi tệ này có lẽ là lần đầu tiên chàng phải đối diện, bất lực chính là thứ cảm xúc khổ tâm nhất đối với một cường giả vào lúc này.

Bên kia nhiệt hỏa từ bàn tay của Xích Liệt đã đốt cháy đến xiêm y của Thanh Việt. Nàng gồng mình la thảm trong đau đớn, cảnh tưởng mới thương tâm làm sao. Bất cứ ai trông thấy đều cũng khó mà không động lòng cho được.

Hắn cũng vậy, thấy người con gái ấy đang vùng vẫy trong sự đau đớn tuyệt vọng. Hắn khó chịu vô cùng, bởi trái tim hắn từ lâu đã luôn để ý đến nàng. Nhưng vướng tình huynh đệ và mặc cảm tự ti về ngoại hình xấu xí của bản thân, mà chưa bao giờ hắn dám thổ lộ tình cảm thật của mình.

Nay tình huynh đệ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, tương lai của hắn đã được tên chủ công hứa cho một cuộc sống giàu sang phú quý. Nhưng điều đó có ý nghĩa hay không khi người con gái ấy, khởi nguồn cho tất cả nỗ lực và cố gắng ấy của hắn không còn trên đời này nữa.

Tiểu Vũ đau đớn thế nào khi thấy nàng khổ sở, thì hắn tuyệt đối cũng không kém hơn bao nhiêu.

Nay hắn cách nàng đã rất gần, nàng lại đang bị sư phụ của hắn h·ành h·ạ ngay trước mắt hắn.



Hắn phải làm sao bây giờ đây, giữa chọn và không chọn, làm hay không làm. Và cuối cùng hắn cũng có sự lựa chọn của chính hắn, điều hắn cho là nên làm.

- Khốn kiếp! Mau thả Thanh Việt ra cho ta.

Người lên tiếng chính là Hỏa Cẩu, hắn đã không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Bởi Thanh Việt chính là cô gái hắn ngày đêm thầm thương trộm nhớ.

Tiếng thét rất lớn phát ra từ phía sau không chỉ làm cho Xích Liệt giật mình, mà tất cả những ai đang có mặt ở đó cũng cùng chung cảm giác tương tự.

Xích Liệt là tuyệt đại cao thủ của Xích Gia, mọi hành động diễn ra xung quanh cho dù có bất ngờ đến đâu thì cũng không làm cho ông ta động tâm. Lúc này lão chỉ cảm thấy phía sau lưng của mình có một bóng người ập tới nhanh như ánh chớp. Ông ta liền quay đầu lại thì phát hiện một trảo sắc đã giáng xuống đầu. Đồng thời có một tiếng hét bi thống cũng vang lên theo sau.

- Thả cô ấy ra xem Cuồng Huyết Cẩu Trảo của ta.

Hỏa Cẩu công lực vốn còn non kém, võ công cũng chỉ là hạng bình thường. Không ngờ trong giây phút phẫn nộ lại có thể xuất ra một trảo lợi hại như thế. Điều này cũng khiến ngay cả Xích Liệt, người truyền thụ võ công cho hắn cũng phải ngạc nhiên.

- Tiểu tử có thể phát huy Xích Hỏa Thần Công đến tầm này cũng khá đấy. Nhưng đừng quên công phu của ngươi là do ta truyền thụ.

Xích Liệt chân không xê dịch một ly vung quyền nghênh kháng tức thì, Hỏa Cẩu vì gấp rút giải cứu cho Thanh Việt mà đã dốc hết tu vị cho một trảo này.

Nhưng dù có mãnh công đến đâu thì khoảng cách về thực lực là quá xa, khiến cho thắng bại hiện ra khá rõ ràng trước mắt.

Cuồng Huyết Cẩu Trảo đã bị Xích Liệt Quyền Đạo đánh tan tành, nắm đấm của Xích Liệt như búa tạ đã giáng thẳng vào ngay giữa mặt của Hỏa Cẩu, làm cho máu me phun ra đầy miệng của hắn. Xích Liệt chỉ cảm thấy hành động này của đệ tử là tuyệt đối ngốc nghếch.

- Ngu xuẩn! Trên đời này đâu thiếu đàn bà. Muốn liều mạng cũng phải chọn người hiểu chưa.

Hỏa Cẩu hứng chọn một đấm như trời giáng của Xích Liệt, nhưng cuồng huyết cẩu tâm không vì thế mà suy giảm. Hắn nhanh như con chó hoang trong đêm, mũi miệng tuy máu chảy không ngừng nhưng thân thủ vẫn nhanh như cắt. Hắn lộn người một vòng xuống hạ bàn của Xích Liệt rồi há miệng thật to cắn mạnh vào bắp chân ông ta.

Xích Liệt nghĩ rằng chỉ cần một quyền là giải quyết được Hoả Cẩu. Không ngờ cẩu tâm của hắn lại mạnh mẽ đến vậy.



Hỏa Cẩu sinh ra vào ngày Linh Cẩu nuốt mặt trời được chó hoang nuôi dưỡng, trong tâm có cuồng huyết cẩu tâm dữ dội. Chính cẩu huyết đã khiến hắn có sức chịu đựng hơn người thường.

Chó dĩ nhiên là phải cắn người, nhưng người hắn vừa há miệng cắn lại là ân sư của hắn.

Giữa người thầy có ân với hắn và người con gái vĩnh viễn sẽ không thể thuộc về hắn.

Nhưng hắn đã quyết chọn tình yêu để phản bội lại ân sư của mình. Bất quá cũng chỉ vì mù quáng bị chữ tình sai khiến mà thôi.

Xích Liệt bị cắn vào chân đã cảm thấy đau, bởi vì Hỏa Cẩu dùng nha cẩu kiếm ăn nhiều năm, đã luyện được hàm răng sắc nhọn kinh người.

Bắp chân đau nhói làm Xích Liệt phải buông Thanh Việt ra, lúc này vì quá đau đớn nên nàng đã kiệt sức ngất đi. Không kịp nhìn thấy có người vì nàng mà đem cả mạng ra liều.

Còn Hỏa Cẩu hai mắt đỏ ngầu cùng hai chiếc răng nanh sắc bén đã cắm sâu vào da thịt của sư phụ hắn. Hành động liều lĩnh lần này của Hỏa Cẩu đã khiến cho ông ta thực sự nổi trận lôi đình.

- Tiểu tử thối! Đi c·hết đi.

Xích Liệt nổi giận vung chân đá mạnh vào quai hàm của Hỏa Cẩu. Cú đá cực kỳ hung bạo đã cắt đứt luôn ý thức của hắn, Hỏa Cẩu hai mắt trắng dã tròng mắt trợn ngược, cẩu huyết cũng nhanh chóng biến mất, thân thể bị đá văng đi như một bao cát.

Bị trúng phải trọng cước rất nặng của sư phụ, Hỏa Cẩu đã không thể chịu đựng nổi nữa mà ngất đi, Xích Liệt bước tới nắm lấy hắn dơ lên cao nói lớn.

- Tiểu tử! Dám phản bội lại ta nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ông ta dùng liệt diệm trong Xích Hỏa Thần Công thiêu đốt cơ thể Hỏa Cẩu, làm một kẻ mất đi ý thức cũng phải đau đớn mà tỉnh lại.

Xích Liệt kéo Hỏa Cẩu lê lết dưới cát, chân lão tiến về phía Thanh Việt cũng đang thập tử nhất sinh.

Ông ta sở hữu thân hình cao hơn tám thước giống như ma thần giáng thế. Lão xiết chặt tay Thanh Việt và Hỏa Cẩu sau đó dơ cả hai lên cao quá đầu, rồi dùng liệt hỏa h·ành h·ạ bọn họ.

Tiếng kêu la đau đớn thảm thiết của hai người đã chấn động tâm can của Tiểu Vũ.

Mắt thấy cảnh tưởng bi đát như thế khiến một người nặng tình nặng nghĩa như chàng sao có thể chịu đựng nổi. Tiểu Vũ đã đến giới hạn của sự chịu đựng, chàng không còn cách nào khác là phải chịu thỏa hiệp với kẻ thù.



- Tuyệt Tâm! Cầu xin ngươi hãy tha cho bọn họ. Ta sẽ làm bất kỳ những gì ngươi muốn.

Tiểu Vũ đã không còn đủ cứng cỏi khi thấy cảnh tượng thương tâm đang xảy ra trước mắt. Chàng đã hứa với Tuyệt Tâm hy vọng sẽ cứu được hai người.

Nhất Ngôn Ký Xuất Tứ Mã Nan Truy (một lời nói ra bốn ngựa khó kéo).

Tiểu Vũ đã chính miệng nói ra lời hứa như vậy, chẳng phải đã đúng với ý của Tuyệt Tâm rồi sao. Nhưng sự việc chẳng phải như thế là đã kết thúc, Tuyệt Tâm thậm chí lúc này còn chẳng thèm quan tâm đến chàng nữa, hắn đưa tay ra lệnh cho Xích Liệt một cách đầy tàn nhẫn.

- Giờ này ngươi mới hứa thì cũng đã muộn rồi. Xích Liệt hãy g·iết c·hết hai đứa nó đi.

Nghe Tuyệt Tâm nói như vậy, Xích Liệt không ngần ngại tiếp tục gia tăng nhiệt khí, hai người lúc này chẳng khác nào như hai con cá nằm trên một cái chảo nóng, chỉ ít phút nữa thôi là họ sẽ bị bỏng đến c·hết.

Cảnh tượng thê thảm đó Tiểu Vũ đã thấy một cách hết sức chân thật, hai người thân thiết nhất của chàng sắp c·hết trước mắt chàng. Tiểu Vũ hận sự vô năng của mình, hận bản thân đã quá nhu nhược mới xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Nhưng hối hận giờ đây đã là quá muộn bởi vì hai người họ đã sắp c·hết, c·hết trong sự bất lực vô năng của chàng.

- Tuyệt Tâm! Ta cầu xin ngươi hãy mau g·iết ta đi.

Tiểu Vũ đau đớn cùng cực hét lên trong tuyệt vọng, máu me tràn ra khoé mắt, biểu hiện của tâm trạng quá kích động và sẵn trong người có độc phát tác nên chàng đã ngất đi dưới chân Tuyệt Tâm. Mọi sự dằn vặt cả về nội tâm và thể chất đã đẩy Tiểu Vũ đến giới hạn của bản thân.

Tuyệt Tâm chính là muốn thấy được cảm giác này của Tiểu Vũ, đương kim thanh niên cường giả tiềm lực vô hạn thì ra cũng có đỉnh điểm giới hạn của mình. Tuyệt Tâm đã đạt được mục đích cuối cùng, nhưng sự h·ành h·ạ này đối với Tiểu Vũ quả thật là tàn nhẫn.

- Tiểu tử không chịu được đã ngất rồi.

Người vừa cất tiếng nói là Liệt Báo cận thần của Tuyệt Tâm. Hắn luôn đứng sau lưng chủ nhân rất hiếm khi tự động lên tiếng, có lẽ chứng kiến toàn bộ màn kịch tàn khốc trước mắt này hắn cũng phải thốt lên vài lời cảm thán.

Tuyệt Tâm thì giữ nét mặt vẫn bình thản thâm sâu như biển cả, hắn chỉ hờ hững đưa ra một câu nói:

- Tốt lắm. Vậy là đã phá vỡ được niềm tin trong hắn rồi.

Tuyệt Tâm khẽ cười rồi bỏ chân khỏi mặt của Tiểu Võ. Hành động mà hắn đang làm khiến cho Liệt Báo cũng hoài nghi mà hỏi.

- Tên tiểu tử này võ công cũng khá. Nhưng đâu cần thiết để chủ công phải nhọc công như vậy.