Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 70: Yêu Ngôn Hoặc Chúng




Chương 70: Yêu Ngôn Hoặc Chúng

Tuyệt Tâm ngồi đó thong thả nhấp một ngụm trà nóng, trên người vận một bộ trang phục truyền thống tôn quý của hoàng tộc Đông Doanh.

Hóa ra tất cả cảnh tượng xảy ra trước mắt Tiểu Vũ kia là do một tay hắn dàn dựng, Tuyệt Tâm thật sự đang muốn trêu đùa với chàng trai ấy hay sao, một kẻ cả đời không biết yêu thương là gì, làm sao có thể hiểu được tâm trạng đau đớn cùng cực của Tiểu Vũ lúc này. Chỉ thấy Tiểu Vũ bất lực đang rên la trong tuyệt vọng ngay trước mặt hắn, chàng đã mất tất cả những gì quan trọng nhất trên thế giới này rồi.

- Hưm.. hưm!

Tiểu Vũ muốn gào thét nhưng không thể bởi miệng của chàng đã bị bịt kín. Nước mắt tuôn trào ra nơi tròng mắt càng làm cho Tiểu Vũ thật tiều tụy đến đáng thương.

- Cho hắn nói vài câu đi.

Tuyệt Tâm vừa dứt lời thì cận thần Liệt Báo phía sau từ từ tiến tới, hắn đưa tay gỡ bỏ băng quấn miệng của Tiểu Vũ ra. Vừa có thể nói được thì chàng liền dùng hết chút sức tàn còn lại mà mắng nhiếc điên cuồng.

- Tuyệt Tâm! Ngươi là tên khốn kiếp. Tiểu Vũ này có hoá thành ma cũng nhất quyết không tha cho ngươi.

Tiểu Vũ căm phẫn tột đỉnh không ngừng mắng chửi Tuyệt Tâm. Kỳ lạ là hắn lại không hề nổi giận một chút nào, ngược lại hắn còn bình thản nhìn chàng rồi nói:

- Tiểu tử ngươi muốn c·hết ư? Người Tuyệt Tâm ta không cho phép c·hết thì người đó sẽ không thể nào c·hết được. Tiểu Vũ ngươi có biết trong đời ta ngưỡng mộ ai nhất không? Ta chỉ ngưỡng mộ có hai người thôi.

Vừa nói hắn vừa dơ hai ngón tay lên trước mắt Tiểu Vũ. Một kẻ tự phụ như hắn mà cũng ngưỡng mộ người khác hay sao. Tuyệt Tâm lại bắt đầu nhìn chàng và nói tiếp.

- Người thứ nhất ta ngưỡng mộ là cha ta Tuyệt Vô Thần và người thứ hai là cha ngươi Võ Vô Địch.

Hắn vừa nói vừa nheo con mắt sâu hoắm lại trông rất đáng sợ. Nhưng biểu cảm trên mặt và ánh nhìn kiên định phát ra từ sâu trong trái tim thâm tàng quái dị của hắn, có thể thấy lời này là thật.

Nhưng Tiểu Vũ thì lại không tin điều đó, bất cứ điều gì từ miệng Tuyệt Tâm nói ra chàng nhất quyết không bao giờ cho rằng đó là sự thật.

- Xảo ngôn! Chẳng phải Tuyệt Vô Thần cha ngươi là do ngươi g·iết hay sao.



Bá giả Tuyệt Vô Thần hùng bá Đông Doanh, từng đến Trung Thổ âm mưu lật đổ hoàng đế làm bá chủ mảnh đất Thần Châu rộng lớn này, tên tuổi của hắn có ai mà không biết chứ. Tuy nhiên người ta cũng đều nghe qua câu chuyện hắn bị chính con trai ruột đang tâm s·át h·ại, đó có lẽ chính là quả báo cho những việc làm táng tận lương tâm của Tuyệt Vô Thần. Và kẻ g·iết c·hết cha mình năm đó chính là kẻ đang đứng trước mặt Tiểu Vũ kia.

Nghe Tiểu Vũ mắng chửi như vậy. Tuyệt Tâm chỉ đưa tay xuống và khẽ thở dài:

- Chính xác! Ông ta đúng là c·hết trong tay của ta. Ngươi nghĩ mà xem Tiểu Vũ, người trên cao cứ ngồi mãi ở đó không chịu xuống thì thử hỏi người bên dưới làm sao ngóc đầu lên được. Huống chi Phong Vân và Thiên Hoàng đều muốn lấy mạng của ông ta. So với c·hết trong tay chúng thì c·hết trong tay con mình há chẳng dễ chịu hơn sao. Ha ha.

Tuyệt Tâm đang cười, một con người như hắn hay cười lắm sao.

Hắn cười vì chính tay g·iết c·hết cha của hắn là đệ nhất cường giả Đông Doanh, ngay đến cả ba thần thoại võ lâm Phong Vân Danh đều bị cha hắn đánh cho binh bại như sơn đảo.

Hay vì hắn cười vì những gì có được ngày hôm nay đều là do những nỗ lực không biết mệt mỏi của hắn.

Điều đó không ai biết chỉ có hắn mới biết, lúc này đệ nhất thanh niên cường giả Tiểu Vũ, hậu nhân của Thập Cường Võ giả từng bỡn cợt hắn đang nằm trong tay hắn.

Tiếp theo hắn sẽ làm gì Tiểu Vũ con trai của kẻ thù đây, còn nhớ Võ Vô Địch từng cười vào mặt hắn và chế nhạo “ với bản lĩnh của ngươi thì cảm giác vô địch như ta còn xa lắm”.

Lẽ nào vì sự sỉ nhục thậm tệ đó mà hắn nhắm vào con của ông ta, như một sự trả thù đối với kẻ đã xem thường hắn. Tuyệt Tâm là một kẻ thù dai nhớ lâu, điều này hoàn toàn là có khả năng. Nhưng hắn lại không g·iết c·hết Tiểu Vũ ngay, mà giống như đang giảng giải cho chàng nghe về cách làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn.

- Tiểu Vũ! Cha ta tuy c·hết trong tay của ta. Nhưng ông ta vẫn còn có cái để tự hào rằng, con ông ta vẫn tiếp tục thực hiện ý nguyện còn dang dở của ông ta là chiếm lấy Trung Nguyên. Còn cha ngươi Võ Vô Địch c·hết rồi còn lại gì ngoài đứa con bất tài vô dụng như ngươi chứ.

Tuyệt Tâm nói rất đúng, Võ Vô Địch vì Tiểu Vũ mà cam tâm để cho Kiếm Thần làm khó, cũng vì chàng mà hy sinh cả tấm thân cường giả cả đời thiên hạ vô địch của mình. Còn Tiểu Vũ chàng đã làm gì để thực hiện kỳ vọng mà cha chàng trước khi c·hết đã giao phó.

Thay vì cảm giác căm hận tên đại ma đầu Tuyệt Tâm, thì tâm trạng của Tiểu Vũ lúc này lại trở nên trống rỗng. Có phải chàng là nỗi sỉ nhục của Võ Gia Thiên Hạ hay không. Tâm tư của chàng trở nên rối bời hơn bao giờ hết.

Tuyệt Tâm thì lại cứ chậm rãi nói những lời nhẹ nhàng, có lúc như m·ũi d·ao đâm vào lòng tự trọng của chàng, có khi lại như tri kỷ tâm sự với nhau, khiến cho tâm thái căm giận của Tiểu Vũ khi nãy đã dần dần trùng xuống.



- Tiểu Vũ! Để ta nói cho ngươi biết một điều, kẻ thù cả đời này của ngươi vốn không phải là ta mà là một kẻ khác. Chính hắn đã làm cuộc đời ngươi ra nông nỗi này. Đáng ra ngươi phải tìm hắn mà trả thù cho cha ngươi và chính bản thân ngươi mới phải.

Tuyệt Tâm dùng giọng điệu bình thản cùng ngữ âm không chậm không nhanh, như mũi kim từ từ khoan vào tim của Tiểu Vũ. Nhưng lại không làm cho chàng đau, ngược lại khiến cho chàng cảm thấy hoài nghi rất lớn. Tiểu Vũ quay sang hỏi hắn vì sao lại nói như vậy.

- Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Kẻ thù của ta không phải ngươi thì là là ai?

Trước thái độ gay gắt của Tiểu Vũ thì Tuyệt Tâm lại càng bình tĩnh lạ thường. Hắn tiếp tục nói những lời lẽ ma mị nhằm lung lặc tinh thần của chàng.

- Kẻ thù thực sự mà ngươi phải báo chính là Bộ Kinh Vân.

Cái tên Bộ Kinh Vân vừa phát ra từ miệng của Tuyệt Tâm khiến Tiểu Vũ cũng cảm thấy sững người.

Tại sao hắn lại nói kẻ thù lớn nhất trong đời Tiểu Vũ là Bộ Kinh Vân.

Giữa Bộ Kinh Vân và Tiểu Vũ có ân oán kinh thiên động địa gì sao?

Bộ Kinh Vân là một thần thoại võ lâm oai danh lừng lẫy, địa vị vững chãi bất khả xê dịch của Võ Lâm Trung Nguyên.

Võ Vô Địch là một truyền kỳ bất diệt về một con người sở hữu bản lĩnh tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

So về danh tiếng trong giang hồ của cả hai người, thì đám nhân sĩ rõ ràng biết về Bộ Kinh Vân nhiều hơn, vì ngoài một đại anh hùng từng ra tay cứu nguy thiên hạ ra thì Bộ Kinh Vân còn được biết đến một ngoại hiệu khác là Bất Khốc Tử Thần.

Võ Vô Địch được xem như thần long trong mây, thần thoại trong thần thoại, một nhân vật có võ công kiệt xuất chưa từng thất bại trên phương diện võ học.

Để nói đến Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch thì ngay cả Bất Khốc Tử Thần cũng phải kiêng kỵ mấy phần.

Ông ta một đời theo đuổi võ học đỉnh cao, đáng tiếc đến khi q·ua đ·ời rồi thì mọi cố gắng dường như đều trở nên dang dở. Con trai của ông Tiểu Vũ, một người ông vô cùng kỳ vọng hoàn toàn chưa đạt được những gì mà ông mong muốn.

Tiểu Vũ là một kỳ tài luyện võ, phẩm chất ưu tú, trí tuệ hơn người. Nhưng chàng vẫn còn thiếu một chút gì đó để trở thành một cường giả chân chính như cha của chàng.



Vậy cái mà Tiểu Vũ còn thiếu ở đây là gì?

Đó chính là quyết tâm mạnh mẽ.

Vậy thì làm gì để có cái đó bây giờ?

Chỉ có Tuyệt Tâm mới biết.

Sau khi bày ra đủ tâm kế đa đoan, Tuyệt Tâm muốn kéo Tiểu vũ về dưới chướng của mình. Hắn là kẻ có tâm cơ sâu sa làm việc gì cũng có sự tính toán chu đáo và khéo léo. Tiểu Vũ nhất định là một con cờ quan trọng trong ván cờ này của hắn.

Tuyệt Tâm vẫn không từ bỏ việc đả động tinh thần của Tiểu Vũ, và dường như hắn đang làm rất tốt điều đó.

- Tại sao ta lại nói Bộ Kinh Vân mới là kẻ thù thật sự của ngươi? Tiểu tử người còn nhớ cha ngươi Võ Vô Địch đã thay đổi từ khi nào không?

Võ Vô Địch luôn cao ngạo trong tư thế chiến vô bất thắng duy ngã vô địch, vậy thì điều gì khiến ông ta thay đổi được chứ, có chăng đó phải là một cú sốc cực lớn trong tư tưởng.

Tiểu Vũ là con của Võ Vô Địch cho nên điều này có lẽ chỉ có chàng mới nhận ra được mà thôi. Nếu nói việc thay đổi của Võ Vô Địch thì chỉ có thể bắt nguồn từ trận chiến ngày hôm đó, chính Tiểu Vũ cũng từng cơ mặt ở nơi ấy.

- Cha ta thay đổi ư? Đúng là ông đã khác so với trước từ khi ở Lâu Lan Cổ Thành trở về.

Người khác có thể không biết, nhưng kẻ là con của cường nhân nổi tiếng vô địch thì sao mà lại không biết được, cha mình thực sự thay đổi khác thường như thế nào được cơ chứ.

- Vậy ngươi nghĩ mà xem, cha của ngươi đã làm gì ở Lâu Lan Cổ Thành mà trở nên như thế?

Tuyệt Tâm nói tới đây thì Tiểu Vũ bắt đầu lờ mờ hiểu ra dụng tâm của hắn. Bởi ngày đó cha hắn đến đại mạc là vì quyết đấu với Bộ Kinh Vân. Thắng thua thật sự của trận chiến đó thì không ai biết cả, chỉ có chàng phát hiện ra điều kỳ lạ sau trận quyết chiến đó, cha chàng tâm sự trùng trùng, phong thái uy nghi tự tin cũng giảm đi không ít.

Nhưng dù sao chỉ có bấy nhiêu đó thôi thì chưa đủ để kết luận là do Bộ Kinh Vân gây ra. Tiểu Vũ rất nể trọng đối với Bộ Kinh Vân nên sẽ không dễ dàng để Tuyệt Tâm buông lời yêu ngôn hoặc trúng. Chàng bèn gằn giọng nói lớn để chấn áp mị lực toát ra từ Tuyệt Tâm.

- Cha ta và Bộ Kinh Vân quyết đấu ở đại mạc là trận chiến công bằng, ông đừng hòng lung lạc suy nghĩ của Ta.