Chương 67: Hữu Tâm Vô Lực
Từ trước đến nay Tiểu Vũ chưa từng phải sử ra kiếm thức cuối cùng của Huyền Âm Kiếm, nhưng hôm nay nếu còn tiếp tục bảo lưu thực lực thì chàng không thể nào thoát khỏi được hiểm cảnh trước mắt này.
Kiếm ý từ sợi tóc được Kiếm Đoạn Diệt Ngã Địch dẫn động, kiếm khí mang lục quang sáng chói nhắm thẳng vào khớp nối trên một mắt xích công tới. Chỉ một sợi tóc nhỏ thôi nhưng được quán Huyền Âm Thập Nhị Kiếm nên sắc bén vô cùng.
Mắt xích phút chốc b·ị c·hém đoạn làm cho liên kết giữa các sợi xích trong Tử Khí Thiên Canh bị yếu đi. Tiểu Vũ vận hết nội công toàn thân rồi gồng mình giật mạnh một cái, với nội lực thâm hậu của chàng đã bứt đứt được các sợi xích còn lại.
Khí kình cường hoành còn quán đầy mảnh vỡ của các mắt xích, bắn liên tiếp vào người của Tử Khí Ngũ Tử, sự sắc bén của Huyền Âm Thập Nhị Kiếm làm cho bọn họ b·ị t·hương nghiêm trọng.
Cả năm người kinh hãi rồi hét lên một tiếng, toàn thân máu bắn tóe ra thẫm đẫm hết y phục họ mang trên người.
Có lẽ họ chưa từng nghĩ qua trận pháp nghiêm mật đắc ý nhất của mình lại bị phá bởi một sợi tóc phụ nữ.
Năm người cơ thể bị mắt xích bắn phải trọng thương gục ngã tại chỗ. Còn Tiểu Vũ thì thân thể đỏ hồng cùng với chiến ý ngút trời hướng về phía trước.
Tuyệt Tâm đã nhìn thấy hết những việc vừa diễn ra, Tiểu Vũ không hổ là truyền nhân của Thập Cường Võ Giả có thiên phận tập võ, với hạng người sở hữu tiềm năng bí ẩn này thật khó mà dự đoán được giới hạn sức mạnh của họ.
Tuy nhiên chỉ với bấy nhiêu thôi thì Tiểu Vũ vẫn chưa đủ khả năng để uy h·iếp đến Tuyệt Tâm, hắn vẫn cực kỳ ung dung tự tại ngồi trên mạn thuyền, ngoài ra còn đưa tay thách thức đối với Tiểu Vũ.
- Khá lắm! Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể phá được Tử Khí Thiên Canh. Nào tới đây đánh bại ta đi.
Tuyệt Tâm vẫn giữ thái độ bình thản lạ thường, hắn vẫn đang ngồi đó với vẻ mặt dương dương tự đắc, cùng một ánh mắt thách thức và chờ đợi Tiểu Vũ đến đánh trúng hắn.
Nhìn biểu cảm rất đáng ghét của Tuyệt Tâm khiến một người ôn hòa như Tiểu Vũ cũng không tài nào nhịn nổi nữa, Tiểu Vũ không tin mình ngay cả một chiêu cũng không thể đánh trúng một tên bất động.
- Được! Ta không tin không thể đánh trúng được ông.
Tiểu Vũ hét lớn rồi vận hỏa kình vào hai nộ quyền, chàng cất bước tiến lên phía trước mỗi bước chân đều lún sâu xuống nền cát. Bước sau nặng hơn bước trước cát cũng lún xuống sâu hơn. Nhìn vào hành động này cũng đủ thấy Tiểu Vũ cũng không dám khinh xuất mà đã dốc toàn lực để đánh trúng Tuyệt Tâm.
Chàng bước liền năm bước ào tới, bước cuối cùng chàng dẫm một cái thật mạnh lấy đà phi thân lên mũi thuyền. Cú dẫm này khiến cho mặt cát lún xuống cả mấy tấc, đủ thấy quyết tâm đánh bại Tuyệt Tâm của chàng lớn như thế nào.
Vừa áp sát đến phạm vi chỗ ngồi của Tuyệt Tâm thì Tiểu Vũ đã cuồng nộ xuất chiêu.
- Tuyệt Tâm! Xem Sơn Thiên Khoa Long trong Sơn Hải Quyền Kình của ta.
Thập Cường Võ Đạo Sơn Hải Quyền Kình thế như chẻ tre, hung hãn đấm tới trước mặt Tuyệt Tâm. Chỗ quyền đi qua hỏa khí phá nát sàn gỗ của con thuyền làm đôi. Đủ thấy một quyền uy mãnh tuyệt đại như thế nào.
Tuy nhiên dù cho khí thế của Tiểu Vũ nhe che trời mở đất, nhưng kỳ lạ Tuyệt Tâm vẫn đang bình chân như vại, hắn thực sự sẽ không né trách thật sao.
- Hê! Cũng có dáng dấp đấy, mau đến đánh trúng ta đi nào tiểu tử.
Quyền kình hung bạo sắp giáng xuống đầu mà Tuyệt Tâm vẫn không mảy may lo lắng. Sàn thuyền bằng gỗ quanh chỗ hắn ngồi đã bị kình lực ép vỡ nát tạo nên những tiếng nứt rôm rốp.
Kỳ lạ Tuyệt Tâm đúng là không né tránh, tuy bị sát khí bủa vây nhưng hắn thần khí nhàn định, mày không chau, mắt không động.
Hắn vẫn giữ nụ cười quỷ quyệt trên đôi môi đen sậm, lẽ nào một quyền cuồng nộ này của Tiểu Vũ thật sự sẽ không thể đánh trúng hắn.
Quyền chỉ không đánh trúng địch nhân khi quyền đó không thể đi hết. Nói chính xác thì quyền đã bị dừng lại giữa chừng. Cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến hết thảy mọi người như không dám tin vào điều mà mình vừa tận mắt chứng kiến.
Quả nhiên như vậy, hỏa quyền của Tiểu Vũ đã kề sát ngang mày của Tuyệt Tâm thì đã không thể đánh tiếp. Chỉ thấy nắm quyền ấy run run rồi buông thõng xuống như con diều bị đứt mất dây vậy.
“Rụp”
Âm thanh này phát ra là do hai đầu gối Tiểu Vũ vừa khụy xuống mặt sàn gỗ nham nhở. Vừa rồi còn cuồng công mãnh đả như thế, vậy mà giờ đây chàng chẳng khác nào một con hổ mới bị người ta cắt mất vuốt. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà Tiểu Vũ đang thế thắng lại quỳ mọp xuống chân Tuyệt Tâm như vậy.
Chỉ thấy Tiểu Vũ lúc này nét mặt nhăn nhó, tái xanh như không còn giọt máu nào vậy. Thêm vào đó là chàng đang thều thào cất tiếng trong tuyệt vọng, một câu nói vừa hoài nghi vừa phẫn nộ.
- Trong thức ăn có độc. Hỏa Cẩu tại sao ngươi lại hại ta.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì đang xảy ra, Tiểu Vũ vì sao lại thất thần như vậy, phải chăng đã có người chủ động hãm hại chàng. Trận chiến này Tuyệt Tâm đã biết chắc hắn không thể thua, bởi vì ngay từ đầu tất cả chỉ là một màn kịch do chính hắn làm chủ.
Đáy biển tuy sâu nhưng người đời đo được. Lòng người tuy ngắn nhưng chẳng ai đo được bao giờ.
Người ta có thể tốt hôm nay nhưng lại có thể tàn nhẫn vào ngày mai.
Người tốt thì có thể dễ đàng trở thành kẻ xấu.
Vậy kẻ xấu có trở thành người tốt được không.
Thật giả trắng đen luôn tồn tại mập mờ, hư hư thực thực trong cuộc sống này. Có trách thì chỉ trách bản thân quá ngây thơ tin người mà thôi.
Giống như Tiểu Vũ lúc này vậy, cơ hội để chàng và Thanh Việt thoát khỏi đây đã hoàn toàn vụt tắt. Nhưng cái đó hoàn toàn không đau xót bằng người anh em của mình lại dắp tâm phản bội lại sự tin tưởng của mình.
Tiểu Vũ hai chân quỳ dưới sàn gỗ của con thuyền, răng của chàng cắn chặt vào nhau như biểu hiện của một sự phẫn nộ rất lớn. Tiểu Vũ giọng nói run run như đứt từng khúc ruột, chàng dùng hết sức nói ra một câu mà trong lòng chua chát.
- Hỏa Cẩu! Tiểu Vũ ta luôn xem ngươi là huynh đệ tốt. Tại sao ngươi lại đối sử với ta như vậy.
Tiểu Vũ hướng đôi mắt căm phẫn chứa đầy những tia máu hướng về phía Hỏa Cẩu. Phía bên kia kẻ đó mặt cúi rất thấp, dường như kết cục này là điều hắn cũng không mong muốn xảy ra.
- Tiểu Vũ đại ca! Hỏa Cẩu này đã có cả một tuổi thơ đói khổ nhục nhã. Ta không muốn sống kiếp con chó nhục nhã như thế này nữa. Chủ công đã hứa sẽ cho ta danh vọng, ngươi cũng đừng trách ta Tiểu Vũ ạ, bởi người không vì mình thì trời tru đất diệt.
Hỏa Cẩu vừa nói ra những lời này, vừa cúi mặt xuống đất thấp hơn nữa, có lẽ y không dám đối diện với ánh mắt đầy căm phẫn của Tiểu Vũ.
- Hỏa Cẩu! Ngươi không xứng đáng làm huynh đệ của ta.
Tiểu Vũ tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau như muốn nứt vỡ ra.
- Huynh đệ có đem ra làm no bụng được không? Huynh đệ có cho hắn giàu sang phú quý không. Trên đời này thứ đáng giá trị nhất chính là quyền lực.
Người nói chính là Tuyệt Tâm, với một kẻ như hắn thật sự trong lòng chưa bao giờ tồn tại hai từ bằng hữu. Quả thật trong cuộc đời của hắn cũng không hề từng có qua lấy một người bạn. Nhưng điều hắn nói là đúng, khi ngươi có quyền lực có danh vọng, thì người khác cũng sẽ tự khắc tìm đến để kết bạn với ngươi mà thôi.
Nhưng với một người trọng tình trọng nghĩa thì sự phản bội đó thật đau đớn lắm thay. Tiểu Vũ phũ phàng nhận ra người huynh đệ mà chàng tin tưởng nhất lại đang tâm bắn đứng mình. Tiểu Vũ đau khổ gào lên một tiếng như oán trách số phận sao lại trớ trêu đến thế.
- Tuyệt Tâm im đi. Ông là kẻ...
“Rầm”
Tiểu Vũ chưa kịp nói hết câu thì trước mắt một mảng đen ngòm ập tới, thì ra Tuyệt Tâm đã dùng chân dẫm lên mặt của chàng, cú dẫm khá mạnh làm mặt Tiểu Vũ áp hẳn xuống sàn thuyền. Tuyệt Tâm há miệng cười vào sự thất bại đáng thương của Tiểu Vũ.
- Thế nào hả tiểu tử! Nhuyễn Cân Tán là độc dược do Lục Đương Gia Bốc Tượng Sơn của Tuyên Hoá Hiệu điều chế nên, ngươi cảm giác ra sao. Ha ha.
Tiểu Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như không xương, ngay cả nhấc tay cũng khó.
Tuyệt Tâm một chân đạp lên mặt của Tiểu Vũ, còn mắt nhìn khắp xung quanh rồi cất giọng cười đầy ngạo mạn.
- Ha ha ha! Các người xem con của Võ Vô Địch ngay đến một chiêu cũng không đánh trúng được ta. Thập Cường Võ Đạo mạnh nhất thiên hạ cũng chỉ có hư danh. Ngươi nhớ rằng con người làm gì cũng phải dùng cái đầu, chỉ hạng thất phu mới giải quyết vấn đề bằng tay chân mà thôi.
Tiểu Vũ toàn thân hư nhược đến tận cùng, dù tâm muốn phản công cũng không thể nào làm gì được. Thấy Tiểu Vũ thất bại ê chề như vậy thì bên dưới có tiếng la thất thanh vang lên.
- Tiểu Vũ ca cứu muội.
Văng vẳng bên tai là tiếng kêu cứu của Thanh Việt. Một người cao lớn đã nắm tay nàng rồi xách lên cao, hành động rất hung bạo này chính là của ông ta Xích Liệt.
Tiểu Vũ dù đã nghe thấy tiếng của nàng cầu cứu, nhưng toàn thân chàng lúc này một chút khí tức cũng không vận lên được, lần đầu trong đời Tiểu Vũ cảm thấy mình thật bất lực và vô năng đến thế. Chàng chỉ còn mấp máy được đôi môi yếu ớt cùng chút sức tàn mà hét lên trong vô vọng.
- Thả Thanh Việt ra cho ta.
Tiểu Vũ hữu tâm vô lực chỉ biết gào thét lên trong tuyệt vọng mà thôi. Còn Tuyệt Tâm nhìn chàng bằng ánh mắt khinh miệt, hóa ra tất cả màn kịch này hắn khổ công dựng lên chỉ là để làm nhục chàng, làm nhục tôn nghiêm của con trai kẻ đã từng làm nhục hắn.
Năm xưa Tuyệt Tâm cũng từng phải chịu sự sỉ nhục dưới tay Võ Vô Địch, hôm nay hắn lại làm điều tương tự như thế với Tiểu Vũ. Tuyệt Tâm thật sự đang rất thỏa mãn với việc mình đang làm.
- Tiểu tử! Ngươi xem làm anh hùng thì được gì chứ, ngay đến người ngươi thương yêu nhất ngươi cũng không bảo vệ được. Cha ngươi chỉ dạy ngươi võ công nhưng lão không dạy cho ngươi cách làm sao để trở thành kẻ mạnh thật sự. Chỉ khi ngươi có quyền lực trong tay sai khiến được kẻ khác, thì người thân của ngươi mới được bảo vệ an toàn. Hiểu điều đó rồi chứ tiểu tử ngu ngốc.
Tuyệt Tâm ở vị trí trên cao tại thượng, cho nên mọi điều mà hắn đang nói không phải là không có lý. Ở một góc độ nào đó thì nó còn chính xác đến mức bất ngờ. Phong Vân hai thần thoại võ lâm có thể xem là một anh hùng, nhưng vì cái hư danh đó mà chẳng phải nương tử ái tử của họ đều đ·ã c·hết cả hay sao.
Tiểu Vũ lòng đầy căm phẫn nhưng thân thể không còn lấy một chút sức lực, chỉ còn cái miệng là thứ duy nhất còn hoạt động được trên cơ thể của chàng mà thôi.
- Tuyệt Tâm! Ngươi có giỏi thì cứ g·iết c·hết ta đi, đừng nói thêm nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì.