Chương 45: Thiên Báo Quân Lâm
Không ai có thể ngờ được rằng Tuyệt Tâm phúc lớn mạng lớn, chẳng biết là đã qua bao nhiều lần hắn rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Nhưng cũng bấy nhiêu lần hắn đều tai qua nạn khỏi, hóa hiểm thành an.
Người tốt trên đời thật đáng được sống vui vẻ thì ông trời lại cứ ép phải c·hết đi, còn kẻ ác đáng lẽ ra phải c·hết vạn lần thì cứ nhởn nhơ như vậy.
Thiên đạo như thế liệu có công bằng hay không, chẳng có công bằng nào khác ngoài chính bản thân mình quyết định sinh tử cho chính mình.
Muốn sống lâu hơn trong một xã hội loạn lạc và đầy biến động này, thì thứ duy nhất có thể trông cậy vào được đó chính là thực lực.
Trong quần thể của các loài động vật, muốn có được địa bàn rộng lớn, muốn có những con cái tiềm năng thì con đực phải có sức mạnh áp đảo các con đực khác.
Con người cũng vậy, muốn có địa vị và quyền lực, cũng phải đòi hỏi kẻ đó phải trí dũng hơn người. Nếu như muốn bảo vệ an toàn được cho người phụ nữ của mình, người thân yêu của mình thì bắt buộc người đó phải có một thân tuyệt kỹ.
Tiểu Vũ hết sức lo lắng cho sự an toàn của Thanh Việt, chàng đưa tay kéo nàng sát lại gần mình hơn. Con người có một thứ giác quan rất nhạy bén đó là linh cảm, Tiểu Vũ cảm nhận thấy xung quanh mình đầy hiểm nguy rình rập. Chàng không muốn mất Thanh Việt, người con gái mà chàng hết mực yêu thương.
Tuyệt Tâm ở đó, hắn đã nhìn thấy tất cả. Hắn cũng đã phát hiện ra điểm yếu chí mạng của chàng trai này. Tuyệt Tâm chỉ khẽ nhếch môi đầy thâm ý rồi nói.
- Tiểu Vũ! Cậu từng giúp đỡ ta đương nhiên ta sẽ không thể nào quên được. Vì thế ta sẽ đáp trả lại bằng cách khiến cậu mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hà hà.
Tiểu Vũ vốn đã rất mạnh, Phong Vân cũng không phải dễ dàng mới áp đảo được chàng ta.
Mạnh mẽ mà Tuyệt Tâm nói đến là thứ mạnh mẽ gì đây chứ.
Đó chính là mạnh mẽ ở trong tâm. Nghe ngữ điệu trong giọng nói của Tuyệt Tâm. Tiểu Vũ linh cảm hắn muốn giở trò gì đó với mình, nên vô cùng cảnh giác.
- Tuyệt Tâm ông muốn làm gì?
Tiểu Vũ mặt đầy tâm trạng còn Tuyệt Tâm thì nheo mắt nở một nụ cười đầy hàm ý, ẩn tàng bên trong là sự ranh mãnh của một kẻ bụng đầy tâm cơ.
- Ta nói rồi. Để trả ơn cậu đã từng giúp ta ở Long Tiên Trạch, Tuyệt Tâm ta hứa sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Hà hà.
Tuyệt Tâm vừa nói vừa cười đầy mưu mô, còn Tiểu Vũ thì ngược lại đầy lo lắng hiện ra trên mặt. Ngay lúc Tuyệt Tâm nói dứt lời, thì trên vách núi dựng đứng có một bóng đen phi thân xuống với tốc độ cực nhanh.
Bóng đen di chuyển rất linh hoạt và tinh tế giống như một con hắc miêu, hắn đi trên tường đá rất khéo léo, thân thủ cũng như khinh công lợi hại vô cùng.
Bóng đen thoát ẩn thoát hiện kia đã nhanh chóng nhanh như chớp áp sát Tiểu Vũ và Thanh Việt.
Tiểu Vũ biết Tuyệt Tâm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chàng ngưng thần tụ khí dồn công lực lên tối đa, im lặng đợi xem Tuyệt Tâm muốn dở trò gì.
Bóng đen vừa ở trước mắt đã biến mất ra sau lưng, vừa bên trái đã vụt qua bên phải, hắn di chuyển nhanh đến mức mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy được.
Thanh Việt thấy vậy rất sợ hãi nép chặt vào lòng Tiểu Vũ, còn chàng thì đang toàn lực giới bị, chờ đợi xem kẻ lạ mới đến kia định làm gì.
Gã đó thân thủ rất nhanh đang dần dần áp sát hai người, khi vừa lướt qua mặt chàng thì từ trong thân ảnh của kẻ đó ba vật tròn tròn không xác định được tung ra. Vật lạ bay tới trước mắt Tiểu Vũ, trong lúc chàng muốn gạt đỡ thì vật đó liền bất ngờ p·hát n·ổ.
- Xem Phích Lịch Mê Tung Đạn của ta.
Thì ra ba vật lạ đó là ba trái đạn ghém, vừa bay tới trước mắt Tiểu Vũ thì đã p·hát n·ổ làm chàng tối tăm mặt mũi.
Khói trắng phát ra từ trái nổ làm cay mắt Tiểu Vũ, nhất thời mục quang của chàng trở nên mù mịt. Bên cạnh chỉ nghe tiếng hét kinh hãi của Thanh Việt, chàng hoảng sợ nắm chặt lấy tay nàng.
Cùng lúc đó chàng cảm nhận cổ tay của mình tê buốt như có một vật gì đó rất sắc nhọn xuyên qua.
Thì ra trong lúc khói cay làm nhiễu loạn thần trí của Tiểu Vũ, kẻ lạ đã thừa hư mà nhập, một bàn tay đen tuyền với móng vuốt sáng bóng vươn ra, mục tiêu chính là bấu chặt lấy cánh tay đang nắm chặt tay người thương của Tiểu Vũ.
- A! Vũ ca cẩn thận có người muốn đánh lén.
Thanh Việt hoảng sợ la lên thất thanh. Còn Tiểu Vũ cũng nhất thời hoảng loạn, nhưng chàng phản ứng cực nhanh, phút chốc tay còn lại xuất chỉ t·ấn c·ông kẻ ám toán.
- Thủ đoạn bỉ ổi! Xem Vấn Thiên Thương Quyết trong Thập Cường Võ Đạo.
Chỉ pháp của Tiểu Vũ nhanh nhẹn tuyệt luân, hóa thành cây thương sắc bén đâm thẳng vào huyệt Đản Trung, một tử huyệt trên người kẻ địch.
Trong lúc vội vàng nên Tiểu Vũ cũng ra chiêu cực hiểm, hy vọng muốn thoát khỏi hiểm cảnh đang xảy ra.
Chỉ pháp mang theo kình lực hùng hậu đâm thẳng vào đầu của kẻ lạ mặt, tên này ứng biến nhanh nhẹn vô cùng. Hắn lách đầu qua một bên tránh một chỉ pháp đầy nộ ý của Tiểu Vũ. Đồng thời vươn cánh tay còn lại bóp chặt vào huyệt Khúc Trì trên tay của chàng.
Thủ pháp gọn gàng nhanh lẹ, người này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Nơi cánh tay đau nhói khiến Tiểu Vũ thất kinh, vì tay kẻ đó có mang theo bao tay sát thủ bằng thép, với những vuốt sắt nhọn hoắt sáng bóng, gã này muốn hủy cánh tay phải của chàng.
"Phập" một tiếng, chảo thế đã đắc thủ nhưng chưa thể phế được cánh tay của Tiểu Vũ. Vì trong lúc chàng kêu lên đau đớn thì Huyền Âm Kiếm Giáp tiềm tàng trong cơ thể đã phát ra, chống lại tác động từ bên ngoài để bảo vệ cho túc chủ.
Thấy võ công Tiểu Vũ ngụy dị như thế, tên cao thủ kia cũng phải thốt lên khen ngợi.
- Hảo công phu! Võ công Trung Nguyên quả nhiên lợi hại.
Tuy cánh tay đã được bảo toàn, nhưng cũng bị tê giật sau khi huyệt Khúc Trì bị t·ấn c·ông. Trong lúc Tiểu Vũ đau đớn đã vô tình buông tay của Thanh Việt ra. Dưới làn khói mờ ảo chàng chỉ còn nghe thấy tiếng kêu gọi thảm thiết của nàng vọng lại.
- Võ ca cứu muội! Mau thả ta ra.
Thấy người thương b·ị b·ắt đi ngay trước mắt, còn mình thì lực bất tòng tâm. Tiểu Vũ không cam tâm. Mở mắt ra chỉ thấy một bầu trời trắng xóa cay xè nơi chòng mắt. Tiểu Vũ tức giận hét lớn.
- Trả Thanh Việt lại cho ta.
Phẫn nộ khiến chân khí trong thể nội của chàng bộc phát, hạ bàn dẫm mạnh một cái tiếp đó sử ra Liệt Cường Cước Tuyệt, thân bay lên cao thoát khỏi tầm ảnh hưởng của khói cay.
Thân vừa vọt lên không trung, trong khi hai con mắt còn lờ mờ bởi nước mắt gặp khói cay ứa ra. Nhưng Tiểu Vũ cũng đã thoáng nhìn thấy kẻ lạ mặt đang cắp lấy Thanh Việt lao đi với tốc đội cực nhanh.
Tiểu Vũ nổi giận đến tột đỉnh, chàng dùng toàn lực phi tới trước, trong lúc nộ ý cuồng dâng đã tung ra một quyền mạnh mẽ tuyệt luân.
- Tên khốn kiếp kia. Sao cứ trốn chạy như loài chuột hèn hạ thế. Có giỏi thì cùng ta phân cao thấp một phen đi. Phiên Long Đảo Hải trong Sơn Hải Quyền Kình.
Tiểu Vũ cuồng nộ từ trên cao xuất một quyền kinh thiên bá thế, quyền như quả núi lớn ập xuống đầu kẻ lạ mặt.
Trước thế quyền cực kỳ nặng nề của Tiểu Vũ mà gã này lại bỗng nhiên không bỏ chạy nữa, hắn đứng khựng lại ngay tại chỗ. Có vẻ như lời nói khi nãy của Tiểu Vũ đã làm tổn thương tôn nghiêm võ giả của hắn.
- Tiểu tử! Ngươi vừa nói ai là loài chuột hèn hạ, ta phải khóa cái miệng của ngươi lại. Xem Thiên Báo Quân Lâm trong Tuyết Liệt Cuồng Báo.
Tuyết Liệt Cuồng Báo là tuyệt học võ công của Liệt Báo, một thủ hạ đắc lực của Tuyệt Tâm.
Người này trên mặt được chụp kín bởi một chiếc mặt nạ có tên là Hắc Diện Báo, trên người mặc là bộ y phục màu đen, áo choàng cũng một màu đen. Toàn thân y bao phủ một màu đen đậm đặc, duy chỉ có đôi mắt là rực sáng tinh quang.
Thân cao tám thước vô cùng lực lưỡng, tuy sở hữu một thể cách vượt trội, nhưng thân thủ của Liệt Báo lại vô cùng nhanh nhẹn. Đối ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài vạm vỡ của hắn.
Liệt Báo được Tuyệt Tâm mang từ Đông Doanh tới Trung Nguyên, mục đích để giúp đỡ y hoàn thành hồng đồ bá nghiệp. Việc xâm lược và cai trị Thần Châu trước đó cha của y là Tuyệt Vô Thần và Chiêu Thành Thiên Hoàng cũng đã từng làm qua, nhưng chưa hề thành công.
Tuyệt Tâm khinh thường cha hắn thiếu quyết đoán, nên mới phải lui lại những 15 năm mới dám thực hiện kế hoạch của mình. Y cũng chẳng để Chiêu Thành Thiên Hoàng trong mắt, bởi chỉ một lần thất bại mà dẫn đao t·ự s·át là hành động của kẻ nhu nhược.
Không phải vô cớ mà Tuyệt Tâm lại coi khinh Chiêu Thành Thiên Hoàng, bởi nói về tâm cơ thì hắn chẳng thể nào so sánh với Thiên Hoàng. Nhưng nếu nói chỉ vì thất bại một lần mà đã quyết định mổ bụng t·ự v·ẫn, thì Tuyệt Tâm hắn đáng ra phải c·hết từ lâu rồi mới phải.
Tôn chỉ trong đời của Tuyệt Tâm là chỉ cần còn sống thì vẫn còn có cơ hội vươn lên. Tôn nghiêm danh dự cho dù là lớn đến mấy liệu có bằng mạng sống hay không.
Khi bản thân c·hết đi rồi thì những thứ khác sẽ chẳng còn có ích lợi gì nữa. Vì thế Tuyệt Tâm cho rằng tinh thần võ sĩ đạo giống như của Thiên Hoàng năm xưa, là một việc làm vô cùng ngu muội.
Cũng là người Đông Doanh, nơi sản sinh ra những võ sĩ đạo xem c·ái c·hết nhẹ tựa như cánh hoa Anh Đào buông mình về với đất mẹ. Nhưng Tuyệt Tâm không hề đề cao cái tinh thần cao cả ấy, trong mắt hắn chỉ cần đạt được mục đích là chính, những thứ khác có hay không có vốn không quan trọng.
Có lẽ chính là nhờ vào tư duy thực dụng này mà Tuyệt Tâm đã luôn thoát c·hết trong những tình huống nguy hiểm cận kề. Càng ngày hắn càng thể hiện tâm cơ thâm độc đáng sợ của mình, nếu một ngày thế gian này còn Tuyệt Tâm thì võ lâm giang hồ đừng mong có ngày được yên ổn.