Chương 44: Tiểu Vũ Trở Lại
Hầm băng Kiếm Tông quanh năm lạnh giá, một màu trắng xóa chiếm trọng không gian của nơi này, một nơi âm hàn lãnh khốc như vậy mới đây thôi lại có một điều bất thường đã xảy ra, một cao thủ đã thoát khỏi sau nhiều năm ngủ vùi.
Cũng là ở trong một căn hầm, cũng là một tuyệt đại cao thủ, có điều ở đây là y bị người ta giam khốn.
Kẻ ra người vào, người ở kẻ đi cuộc đời là những chuỗi ra và vào như thế.
Một căn phòng tối đen mờ ảo.
Một đốm lửa bịt bùng cháy trong đêm.
Một người nằm bất động trên lớp rơm khô ẩm mốc sơ xài.
Người này là ai?
Còn sống hay là đ·ã c·hết.
Người này nhất định chưa c·hết, bởi n·gười c·hết sẽ chẳng thể nào cử động được. Trong khi kẻ đang nằm ở đây đã bắt đầu có những cử động nho nhỏ, như thế tức là gã vẫn còn sống. Bởi vì bàn tay hắn đã có dấu hiệu động đậy trở lại rồi.
Gương mặt thanh tú của y không hề bị cái tối tăm ở nơi đây che lấp đi, dù những sợi tóc lõa xòa đã phủ kín xuống cái sống mũi cao, cùng bờ môi khô cứng, nứt nẻ vì thiếu nước đã mấy ngày của gã.
Chàng trai cử động bàn tay một chút rồi chống xuống nền đất, dùng hết sức bình sinh đẩy cái thân thể đang đau nhức của mình ngồi dậy, trong tư thế vô cùng khó khăn.
Phải một lát sau lưng của hắn mới tựa vào được song sắt vừa cứng vừa lạnh phía sau. Hơi thở nặng nề, toàn thân ê ẩm, khí chất héo úa, hắn đưa tay lên vuốt những sợi tóc rối mù đang phủ kín trên gương mặt góc cạnh của mình.
Khi những sợi tóc đã được bàn tay dính đầy máu, khô lại thành từng vệt đen kịt vén lên. Gương mặt gã đã bắt đầu hiển lộ ra, dưới ánh sáng le lói của ngọn lửa giống như là lửa địa ngục chiếu rọi. Lúc này người ta mới ngỡ ngàng nhận ra, chàng trai như một cái xác không hồn, đang lê lết tấm thân đầm đìa thương tích, trong một góc lao ngục ẩm ướt này là ai.
Muôn phần không thể nào ngờ, người đó lại chính là con của Thập Cường Võ Giả Tiểu Vũ.
Chẳng phải Tiểu Vũ đang muốn cùng Thanh Việt thoái ẩn giang hồ, sống một cuộc sống chỉ có hai người, hai trái tim vàng và một túp lều tranh hạnh phúc hay sao.
Đáng tiếc Tiểu Vũ hành tẩu giang hồ đã lâu mà không hiểu câu "người trong giang hồ thân bất do kỉ". Trước Tiểu Vũ đã từng có rất nhiều cao thủ cũng muốn thoát thân khỏi giang hồ mà đâu có được.
Trước có Bắc Ẩm Cuồng Đao Nh·iếp Nhân Vương, vì yêu Nhan Doanh mà phong đao thoái ẩn, cam tâm làm một thôn phu bình đạm, nhưng cũng chẳng thoát được khỏi vòng xoáy giang hồ. Liên Thành Chí trước khi trở thành kẻ ác, cũng từng muốn cùng người mình yêu là Xích Tuyết ẩn cư lánh thế, sống một cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác. Đáng tiếc đó cũng chỉ là ước mơ.
Trên đời có hàng vạn người, nghĩa là có cả hàng vạn ước mơ, bao nhiêu trong số đó là sẽ trở thành hiện thực đây.
Giang hồ bước vào thì dễ bước ra thì khó, nhất đâu lại đối với một cao thủ thuộc hàng thượng thặng như anh ta, càng chẳng thề nào dễ dàng rút thân ra được.
Người đã ngăn cản ý nguyện thoái ẩn điền viên của Tiểu Vũ, là một nhân vật tuyệt đối đáng sợ.
Hắn là cường giả trong cường giả, kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ vô cùng phong phú, một cái đầu đầy mưu sâu kế hiểm, một kẻ mà bất cứ anh hùng thiên hạ nào cũng không muốn dây vào.
Tuyệt Tâm.
Nhớ khi đó ở trên đèo Vạn Lý, trong trận đại chiến với cao thủ kỳ quái có tên là Xích Liệt. Người này lai lịch bất minh, thân thế chưa rõ, nhưng lại sở hữu bộ kỳ công đỉnh cấp thiên hạ là Xích Hỏa Thần Công.
Võ học này là một trong tam đại kỳ công vô cùng nổi tiếng của Xích Gia ở Vô Thiên Luyện Ngục.
Hai bên xảy ra một trận giao kích nảy lửa, kình đạo khủng kh·iếp đã vô tình đẩy chiếc xe ngựa và Thanh Việt bên trong xe xuống vực thẳm.
Tiểu Vũ vì lo lắng cho tính mạng của hồng nhan mà lao theo xuống vực, ngay lúc nguy hiểm cận kề thì Tuyệt Tâm không biết từ đâu xuất hiện, hắn dùng Thiên La Địa Võng kéo hai người từ Quỷ Môn Quan trở về.
Ngay đến Tiểu Vũ cũng không ngờ Tuyệt Tâm còn sống, bởi sau trận đại chiến ở Vô Thiên Luyện Ngục, Tuyệt Tâm binh bại như sơn đảo, lại bị Dịch Phong cuồng khí thập túc t·ruy s·át. Ai cũng nghĩ lần đó Tuyệt Tâm lành ít dữ nhiều.
Thật không thể nào ngờ được, sau một thời gian biệt tích giang hồ, thì nay hắn lại một lần nữa đông sơn tái khởi.
Con rắn độc nguy hiểm ở chỗ nó biết lúc nào nguy hiểm phải dấu đầu trốn cho kỹ, lúc nào phải cắn con mồi một cách bất ngờ.
Tuyệt Tâm không phải rắn nhưng hắn còn độc hơn cả rắn gấp vạn lần.
Còn nhớ lúc đó Tuyệt Tâm đã nói với Tiểu Vũ những gì, chàng vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Tuyệt Tâm nói rằng:
- Tiểu Vũ ! Chỉ cần cậu ra nhập với ta thì cuộc đời sau này của cậu và nha đầu này sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa cả.
Tiểu Vũ từng tận mắt chứng kiến Tuyệt Tâm s·át h·ại dã man những người vô tội, không quy thuận hắn ở Vô Thiên Luyện Ngục. Giờ đây nhìn vào con mắt lạnh lẽo u quang, lõm sâu bên trong hai hốc mắt đen sẫm của hắn, chàng cũng không khỏi dậy lên cảm giác rợn người.
Nhưng nói gì thì nói Tiểu Vũ vẫn là hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, một danh môn chính phái tiếng tăm lưng lẫy ở Trung Nguyên. Làm sao dễ dàng nhận lời của tên Đông Doanh gian xảo này được chứ. Tiểu Vũ hồ nghi hỏi hắn:
- Tuyệt Tâm! Võ công của ông rất cao, bên dưới lại có các thuộc hạ bản lĩnh giỏi, ông còn cần ta để làm gì?
Nghe Tiểu Võ nói như vậy Tuyệt Tâm bỗng nhiên cất tiếng cười lớn.
Thông thường lúc người ta cười sẽ là lúc tâm trạng vui vẻ thư thái nhất, hiện ra trên gương mặt làm cho ngũ quan bừng sáng.
Còn Tuyệt Tâm lúc này hắn tuy đang cười nhưng nhìn sắc diện ngụy dị trên mặt hắn khiến người đối diện không khỏi rợn người.
Khi hắn vừa há miệng cười thì Tiểu Vũ đã trông thấy miệng của hắn móm mém như một ông cụ già, răng trong đó không hiểu sao đã không còn chiếc nào nữa.
Gương mặt gầy guộc héo quắt, chiếc trán cao với hai bên ấn dương hõm vào, trên mặt đầy những vết sẹo to nhỏ, cùng thân hình cao lớn nhưng gầy gò đến hãi người.
Duy chỉ có đôi mắt tím sậm với mục quang tàn ác thì vẫn không hề có sự thay đổi nào. Tuyệt Tâm tràn đầy sinh khí và cơ thể vạm vỡ ngày nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thân thể khô héo như một bộ xương khô.
Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hắn thời gian qua, chỉ biết giờ đây hắn chẳng khác nào một bộ hài cốt di động.
Sau khi kết thúc một tràng cười đầy kinh dị, Tuyệt Tâm ẩn bên trong chiếc áo dài màu tro tàn chùm kín người, y quắc mắt nhìn Tiểu Vũ và nói.
- Ta đã trở lại và đang củng cố thế lực của mình. Lúc này ta đang rất cần chiêu mộ mãnh tướng để giúp ta gây dựng hồng đồ bá nghiệp. Tiểu Vũ cậu là một nhân tài, nếu biết thời thế thì hãy theo ta, từ nay về sau sẽ cùng hưởng thụ vinh hoa phú cả đời.
Tiểu Vũ ý trí kiên định bản thân lại ghét ác như thù, vốn không bao giờ có ý muốn sẽ ủng hộ kẻ ác làm điều bạo ngược. Đang lúc chàng định mở miệng từ chối đề nghị của Tuyệt Tâm, thì phía cánh tay của chàng có một bàn tay nhỏ bấu chặt.
Đồng thời một thanh âm lanh lảnh cất lên:
- Vũ ca! Tuyệt Tâm là kẻ nham hiểm độc ác, huynh tuyệt đối không nên nghe theo lời hắn.
Giọng nói oanh vàng cất lên bên tai, cùng đôi bàn tay thon gọn ngọc ngà, ngoài Thanh Việt ra thì còn có thể là ai được nữa.
Hạnh phúc trong đời người đàn ông là tìm được một hồng nhan tri kỷ, luôn ủng hộ mọi quyết định của mình. Một nữ tử xinh đẹp lại hiểu đạo lý thì thử hỏi rằng, có nam tử nào mà không muốn đem trái tim của mình dâng chọn cho nàng ấy.
Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, một ánh mắt như chiếu rọi mọi chỗ tăm tối nhất của người đàn ông, một làn mi cong nhu mì, một dung nhan phong hoa tuyệt đại. Thanh Việt quả thực là một mỹ nhân trăm năm hiếm gặp, chỉ nhìn nàng thôi Tiểu Vũ cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, họ khẽ mỉm cười nhưng không dấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt, tuy tâm trí là hai nhưng đã giống như hòa vào làm một. Tiểu Vũ khẽ xiết chặt tay Thanh Việt ra hiệu nàng không cần phải lo lắng.
Trước mắt chỉ có Tuyệt Tâm và Xích Liệt, hai người này võ công tuy cao cường nhưng xem ra cũng chẳng thể hơn được hai thần thoại Phong Vân.
Một mình chàng có thể đối phó được với Phong Vân hai vị tiền bối, thì cũng có thể đủ sức kháng cự với hai người này. Tiểu Vũ xem ra rất tự tin với bản lĩnh của mình. Chàng cũng là người có cá tính quật cường, dùng vũ lực cưỡng ép thì chắc chắn sẽ không đem lại hiệu quả.
Vậy thì muốn thu thập Tiểu Vũ phải xem Tuyệt Tâm có diệu kế gì.
Tiểu Vũ đã quay sang chỗ Tuyệt Tam và dứt khoát nói ra quyết định của mình.
- Tuyệt Tâm! Tôi với ông không thù không oán, ở Vô Thiên Luyện Ngục tôi từng ra tay giúp cho ông chạy trốn, lẽ nào bây giờ ông muốn lấy oán báo ân.
Đúng là như vậy, lúc trước sau khi mưu kế chiếm đoạt kiếm ý của Xích Tuyệt không thành. Bởi Dịch Phong nửa chừng tới phá đám, Thần Phong lại dùng Đại Tà Vương phá hủy bức tượng Vô Thiên Bất Động Tôn. Nơi trú ngụ bị mất khiến hồn phách của Xích Tuyệt cũng tan vào hư không, đồng nghĩa Chu Sắc Kiếm Ý cũng tự động tiêu tán thoát hết khỏi cơ thể Tuyệt Tâm.
Vì muốn bảo toàn mạng sống, Tuyệt Tâm đã bắt Xích Tuyết làm con tin. Dịch Phong khi đó vì nỗi đau mất mẹ là Đệ Nhị Mộng, do Tuyệt Tâm bày mưu hạ độc. Nên điên cuồng đuổi g·iết hắn, có thể nói Dịch Phong khi đó như là một con thú khát máu, quyết không g·iết được Tuyệt Tâm thì không cam lòng.
Vì muốn cứu Xích Tuyết nên Tiểu Vũ đã hứa rằng, nếu Tuyệt Tâm thả người, thì chàng sẽ giúp hắn tìm một con đường sống.
Tuyệt Tâm nhanh chóng động não cân nhắc thiệt hơn, ngoài đánh cược với Tiểu Võ ra thì không còn cách nào khác. Sau khi Tuyệt Tâm chấp nhận thả Xích Tuyết ra thì Tiểu Vũ đã giữ đúng lời hứa, toàn lực cầm chân Dịch Phong cho Tuyệt Tâm chạy trốn.
Có điều khi đó Dịch Phong phát máu điên cuồng vô hạn, lại mới phục vào Nghịch Đạo Càn Khôn, là thành quả y học mạnh nhất cả đời của Thần Y. Công lực của Dịch Phong bá đạo vô cùng, cộng với tà tâm căm giận muốn g·iết c·hết kẻ thù s·át h·ại thân mẫu, nên cho dù Tiểu Vũ đã cố hết sức ngăn cản, vẫn không thể kìm chân Dịch Phong được lâu.
Sau khi thoát khỏi Tiểu Vũ thì Dịch Phong đã điên cuồng cầm Đại Tà Vương đuổi g·iết Tuyệt Tâm vào trong rừng.
Kể từ đó Tuyệt Tâm m·ất t·ích trên giang hồ, ai cũng nghĩ rằng Tà Vương tuyệt tình lòng đầy lửa nộ đã đem hắn về địa ngục, nơi xứng đáng với những tội lỗi mà hắn đã gây ra.