Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 43: Hắc Bạch Lang Quân




Chương 43: Hắc Bạch Lang Quân

Thân phụ của Phá Quân không phải ai khác chính là Kiếm Tuệ, người đã từng dùng Hồi Thiên Băng Quyết của mình, đóng băng mười hai vị trưởng môn năm xưa.

Kiếm Tuệ rốt cuộc vì sao lại làm như thế, ông ấy thực có nỗi khổ tâm nào hay không.

Thật sự là có, Kiếm Tuệ làm như vậy là có lý do của mình.

Có lẽ ông ta vì lo cho tiền đồ của con trai, cùng với ngăn cản Vô Danh lộ ra sát tính, mà Kiếm Tuệ đã vì nghĩa diệt thân như thế.

Dù bất cứ nguyên nhân nào cho hành động này thì nữa, thì Kiếm Tuệ vẫn là một chưởng môn đáng được tôn trọng.

Phá Quân nhìn lại một số đồ vật ngày xưa, lúc mình còn thơ bé đã từng chơi qua, cha ông ta vẫn còn giữ nguyên vẹn ở đây, khiến cho ông ta trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.

Còn Vô Danh thì lặng lặng bước vào phòng bên trong, có lẽ ông ta muốn dành cho sư huynh một chút mặc niệm đối với người cha đã khuất, để Phá Quân cảm nhận được một chút tình cảm phụ tử mà năm xưa ông ta đã không hiểu thấu.

Mọi người cha trên đời đều yêu thương con của mình tha thiết, nhưng họ lại không bày tỏ ra một cách rõ ràng như những người mẹ thường hay làm. Chính vì điều đó mà các con luôn nghĩ rằng phụ thân không sâu sắc.

Chỉ khi nào hoàn cảnh bi thương ập đến thì lúc đó những người cha mới dùng hành động quyết tuyệt của mình để khẳng định tình phụ tử hoàn toàn không nhẹ hơn so với tình mẫu tử. Ở đây Kiếm Tuệ chính là một người cha như thế, chỉ tiếc rằng phải hơn mấy mươi năm sau Phá Quân mới nhận ra được điều này.

Vô Danh không giống Phá Quân, từ nhỏ đã bị đưa đi ở nhà người khác, tuy Mộ Long tướng quân cũng hết mực yêu thương và xem Vô Danh như con đẻ. Nhưng có tình cảm nào hơn tình thân huyết nhục, Vô Danh thực sự từ nhỏ đã thiếu đi tình cảm yêu thương của phụ mẫu, đó là một thiệt thòi rất lớn đối với đứa trẻ Vi Anh Hùng năm đó.

Trong lúc lòng Vô Danh nảy sinh những xúc cảm vô cùng phức tạp đang diễn ra trong lòng, thì đột nhiên có một luồng phong nhuệ nồng liệt lại ùa tới.

Vô Danh lập tức gạt bỏ tạp niệm ngưng thần cảm nhận, ông phát hiện ra đao khí phong nhuệ là từ hướng này truyền tới.

Khi Vô Danh đẩy cửa bước vào thì phát hiện ra căn phòng nữa bên trong trống trơn, giữa căn phòng này chỉ có bày bố duy nhất một chiếc ghế.

Thật ra đây cũng không phải là một căn phòng mà đúng ra đây chỉ là một hành lang, tức lối dẫn vào căn phòng kia mà thôi.

Có điều là lối vào phía đó đã bị đất đá lấp kín, nếu Vô Danh nhớ không nhầm, thì lối bị đá bịt kia là dẫn tới đại điện mười hai con giáp.

Lối đó không thể đi ra được nữa, vì đại điện đã bị trận chiến của Vô Danh và Phá Quân lần trước, đánh cho đổ sập hết cả rồi.

Vô Danh nhìn kỹ nơi này thì phát hiện ra ở giữa lối đi có một cái ghế đặt ở đó. Chiếc ghế này là một chiếc ghế vô cùng kỳ lạ, càng nhìn càng thấy thật hiếm gặp trên đời.

Vì sao nói đó là một chiếc ghế hiếm gặp như vậy, vô luân thế nào thì nó chẳng phải cũng chỉ là một chiếc ghế thôi sao.



Kỳ lạ bởi vì đây là một chiếc ghế trong suốt, đến nỗi ánh sáng cũng có thể chiếu xuyên qua chiếc ghế đó.

Dĩ nhiên nó không phải được làm bằng gỗ, hay bất kỳ một loại vật liệu chuyên dùng làm ghế nào khác.

Một chiếc ghế bằng băng.

Chiếc ghế này không những đặc biệt về chất liệu, mà còn ở ngoại hình của nó.

Ghế băng này được đẽo gọt không phải bởi dụng cụ thông thường. Dựa vào tu vị kinh nhân của Vô Danh, không khó để nhận ra ghế băng này được người ta dùng đao khí khắc lên.

Mỗi một bộ phận được đẽo gọt bằng một đao chiêu, vết đao dứt khoát sắc bén, nói chính xác chiếc ghế này được người ta làm nên từ một bộ đao pháp vô tiền khoán hậu. Không chỉ như vậy, mà xung quanh còn phảng phất lên một cỗ hận ý thoang thoảng nhưng khiến cho lòng người chấn động. Từ đó hiểu rằng người từng tạo nên chiếc ghế băng này có một mối thù hận thấu tận trời xanh không gì tả xiết.

Mọi thứ kỳ lạ không dừng lại chỉ riêng ở chiếc ghế băng, mà bên cạnh nó còn có một dấu vết lưu lại.

Đó là một dấu vết hình vuông in trên mặt đất, dài tầm mười hai thước. Theo như những gì còn lưu lại ở đây, thì trước đó có lẽ đã từng có một cái hòm lớn được kê ở đây.

Như vậy có nghĩa chủ nhân của chiếc rương từng ngồi trên chiếc ghế băng kia để trông chừng nó. Vậy thì chắc hẳn là một cái rương bên trong đựng những vật rất quý giá.

Có một điều khiến người ta thắc mắc, tại sao trong không gian riêng tư của chưởng môn nhân Kiếm Tông này lại có người ở đây.

Người đó là ai?

Cái hòm và người chủ nhân của nó đã đi đâu rồi?

Vô số những câu hỏi rất mâu thuẫn nhau hiện lên trong đầu Vô Danh, mà dù có vắt óc suy nghĩ thế nào thì cũng không thể tìm ra được câu trả lời chính xác nhất.

Bỗng đâu có bốn luồng đao khí vô cùng hung mãnh chém tới đầu Vô Danh, đao khí phong nhuệ trong đó ẩn chứa nột luồng hàn quang rất mạnh

Có điều bốn luồng đao khí vừa chạm vào Vô Danh đã lập tức tan biến vào hư không mà không gây tổn hại nào cho ông ta. Bởi vì thiên kiếm có khí thế vô thượng, có lẽ như vậy nên mọi hung khí trong thiên hạ khi gặp thiên kiếm đều tự hóa thành hư không.

Vô Danh ngước mắt nhìn lên bức tường trắng, ông đã thấy được nguồn gốc của luồng đao ý hung tuyệt, đã chen ngang cuộc tỉ thí của hai người bọn họ.

Ngay lúc này có tiếng nói âm trầm truyền đến.

- Sư đệ! Đang nhìn gì vậy?



Có lẽ Phá Quân cũng đã cảm nhận ra được nhuệ khí sắc bén của đao chiêu, mà theo chân Vô Danh vào trong đây.

Vô Danh cũng chậm rãi hướng ánh mắt về trước mà nói:

- Sư huynh xem này! Ở đây có một bài thơ.

Theo hướng mắt của Vô Danh thì đúng là trên bức tường của thạch động có khắc một bài thơ. Nội dung của nó thực sự khiến người ta dậy lên một cảm giác thê lương vô hạn.

Hồng trần như mộng

Người tỉnh mộng tan

Nhân sinh như kịch

Người tản kịch tàn.

Đúng vậy, hồng trần vốn như một giấc mộng, mà dù mộng đẹp đến mấy thì khi tỉnh dậy thì mộng cũng tan biến vào hư vô.

Người sống trên đời như đang diễn một vở kịch, người sẽ là nhân vật chính trong vở kịch của cuộc đời mình, nhưng lại có thể là nhân vật phụ trong vở kịch cuộc đời của người khác.

Khi vở kịch tàn là lúc người xem đã ra về, người sống trên đời cảm thấy chán ghét cuộc sống thì cũng giống như diễn viên kịch chán ghét vai diễn vậy.

Khi kịch viên đã không còn muốn diễn nữa thì người xem kịch cũng sẽ chẳng muốn xem thêm. Như kẻ chán đời sẽ muốn trốn tránh cuộc đời, vì thế mà người thân bạn bè sẽ xa lánh anh ta, cuộc đời sau này của người đó sẽ phải sống trong sự cô đơn buồn tẻ.

Nhìn dòng chữ viết trên tường cho thấy, người viết nên nó là một nhất lưu cao thủ. Thường thì khi người ta dùng kình lực khắc chữ, nét chữ sẽ bị lõm vào bên trong vách đá, tùy nội lực của người viết cao thấp thế nào, thì chữ viết sẽ nông sâu thế đó.

Nhưng nét chữ viết lên bài thơ này lại không như vậy, vách đá vốn không bị lõm vào mà ngược lại còn lồi ra.

Bề mặt của chữ lồi ra là bởi vì người viết đã dùng nội lực đóng băng các hạt tuyết, sau đó đắp nên thành chữ. Tu vị người này trong thô có tế, nét chữ lúc nhanh nhẹn lúc lại chậm rãi khoan thư.Những dấu ngoặc cũng được viết cực kỳ dứt khoát. Người này đúng là một cao thủ vừa tinh tế lại vừa có thần uy.

Nhìn phía cuối bài thơ thì cả Phá Quân và Vô Danh đều sững cả người.

Đó là tên của một nhân vật mà năm xưa khi còn thanh niên, cả Vô Danh và Phá Quân từng nghe qua danh tiếng của người đó.

Y là một tuyệt đỉnh đao khách, đã từng g·iết rất nhiều võ lâm cao thủ. Hắn có một đặc điểm mà theo giang hồ đồn đại, đó là hắn luôn kéo theo một cái hòm rất nặng nề.



Nghe nói hắn không phải là người trong võ lâm Trung Nguyên, hắn tới chỉ là muốn lấy một vật gì đó vô cùng quan trọng.

Cũng có người nói hắn là một t·ên c·ướp, đã g·iết hại rất nhiều người để lấy của cải, vì thế chiếc hòm mà hắn mang theo đó, người ta nghĩ rằng bên trong có rất nhiều châu báu mà hắn đã c·ướp được.

Chính vì suy nghĩ này mà đám người võ lâm, lấy danh nghĩa g·iết ma đầu trừ họa cho giang hồ, cùng nhau vây bắt hắn. Thực tế là muốn c·ướp cái hòm chứa châu báu trong tay hắn.

Đáng tiếc võ công của hắn cực kì cao cường, cả các cao thủ nhất lưu cũng không thể nào đánh bại được hắn. Kết quả chỉ có một, đó là C·hết.

Khi đó Phá Quân và Vô Danh còn trẻ mới chỉ là được nghe giang hồ đồn đại mà biết về người đó. Hành tung người này bất định như bóng ma, người ta vẫn nói hắn là một bóng ma trong Võ Lâm.

Khi Vô Danh 22 tuổi trở thành thiên hạ vô địch, cũng đã không ít lần dò hỏi hành tung của " bóng ma trong võ lâm''. Nhưng không ai biết tên đại ma đầu này đã đi đâu. Thông tin và dữ liệu về hắn hoàn toàn bạt vô âm tín.

Vô Danh khi ấy tuổi trẻ khí thịnh lại sở hữu một thân võ công thiên hạ vô địch, muốn tìm bóng ma Võ Lâm tỉ thí một trận. Nhưng đã nghe ngóng hoài mà vẫn không tìm ra hắn ở đâu.

Có người nói hắn đã gặp Kiếm Thánh và đã bị Kiếm Thánh đại hiệp g·iết c·hết.

Có người nói hắn đã đến Kiếm Tông khiêu chiến với chưởng môn Kiếm Tông là Kiếm Tuệ, có lẽ hắn cũng có thể đ·ã c·hết sau cuộc tỉ thì đó.

Vô Danh cũng muốn tìm cho ra tung tích của kẻ được mệnh danh là "bóng ma trong võ lâm đó".

Nhưng lúc ấy Vô Danh lại vướng vào trận chiến với Phá Quân bên trong Kiếm Tông. Sau đó hiền thê lại vô cớ bị hại c·hết, Vô Danh chán nản đã thoái ẩn giang hồ.

Từ đó Vô Danh cũng dần quên đi gã quái nhân bí ẩn này.

Thật kỳ lạ là sau trận chiến giữa Vô Danh và Phá Quân, thì bóng ma trên võ lâm cũng không còn thấy xuất hiện trở lại nữa.

Thật không ngờ hôm nay Phá Quân và Vô Danh lại tìm được tung tích của hắn trong hầm băng Kiếm Tông.

Vì sao hai người lại biết người từng ở đây chính là bóng ma trên võ lâm năm xưa.

Thứ nhất là tu vị đao ý toát lên từ con chữ trong bài thơ được khắc trên tường. Phong nhuệ đặc biệt của nó hoàn toàn không giống với những cao thủ đã từng xuất hiện lừng lẫy trong võ lâm.

Thứ hai bóng ma trên võ lâm luôn mang theo bên mình một cái hòm. Theo dấu vết lưu lại trong này thì ở đây đúng là có sự xuất hiện của một cái hòm.

Cuối cùng là ở dưới bài thơ được khắc trên tường có ghi tên người viết.

Khi trông thấy cái tên này cả Vô Danh và Phá Quân đều sững người, ngũ quan thất sắc. Bởi vì đó chính là tên của kẻ được mệnh danh là bóng ma trên võ lâm năm xưa.

Hắc Bạch Lang Quân Nam Cung Hận.