Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 42: Cao Thủ Trong Truyền Thuyết




Chương 42: Cao Thủ Trong Truyền Thuyết

Đao của Phá Quân là Thiên Nhẫn, kiếm là Tham Lang mang sát khí cực đậm của loài sói tuyết, vừa tham lam nhưng cũng rất nhẫn nại. Ngạ Lang Hạo Thiên thiếu đi Thiên Nhẫn uy lực giảm đi mấy phần. Nhiều người cho rằng vô kiếm thắng hữu kiếm, tay không cần kiếm vẫn sát địch bình thường.

Rõ là suy nghĩ hoang đường của kẻ ảo tưởng mê muội. Tay không sát địch hay thảo mộc, trúc, thạch, chỉ để dọa đám con nít hay những kẻ yếu kém hơn mình rất nhiều lần mà thôi.

Chứ với một đối thủ tầm cỡ và cùng đẳng cấp với mình, mà không có binh khí trong tay thì mất đi rất nhiều lợi thế. Giống Phá Quân hiện tại vậy, võ công của ông ta phải phối hợp với hai thanh đao kiếm mới phát huy hết oai lực vốn có. Nhưng với tu vị của Phá Quân thì không có binh khí tuy uy lực giảm đi đáng kể, nhưng không thể phủ nhận biến hóa cùng sát tâm của ông ta, ẩn tàng trong chiêu ý vẫn là vô cùng đáng sợ.

Thế tới của Phá Quân tuy là hơi rượu ngưng tụ mà thành những vẫn phát ra sát tinh hung hãn rất lớn. Vô Danh vẫn bình tĩnh quan sát để tìm cách hóa giải.

- Mạc Danh Kiếm Pháp Nhất Kiếm Thành Danh.

Trước con sói hung mãnh như Phá Quân thì thiên kiếm vẫn trầm lãnh lạ thường, nhất kiếm có thể thành danh là bởi kiếm vì chính nghĩa. Chính khí tỏa ra làm tiêu biến hết sự hung ác trong chiêu ý của Phá Quân.

Chiêu thứ nhất đã bị sư đệ dễ dàng hóa giải, Phá Quân càng cuồng ngạo hơn thi triển tiếp chiêu thứ hai.

- Hay lắm! Xem chiêu thứ hai của lão phu Cửu Lang Trục Nhật.

Phá Quân phát chiêu thứ hai còn hung mãnh hơn chiêu trước. Một con sói hung hãn đã khó khống chế, huống chi là những chín con đều hung hãn vô cùng. Rượu trong chén của Phá Quân bốc hơi ngùn ngụt, chiêu càng cuồng thì càng tiêu hao rượu trong bát.

Thế tới của chín con hung lang như muốn cắn nát Vô Danh, biết được chiêu này cường hãn Vô Danh lập tức sử ra kiếm pháp hóa giải.

- Ẩn Tánh Mai Danh dĩ nhược chế cường.

Vô Danh không cuồng công mãnh đả đấu cứng với Phá Quân, mà ông chọn lánh nặng tìm nhẹ, chủ thủ chờ thời cơ phản công. Kiếm chiêu của Vô Danh như tạo một khoảng không mênh mô vô cùng tận. Đàn sói chỉ hung hãn khi tìm thấy mục tiêu để t·ấn c·ông. Nay con mồi ẩn nấp rất kỹ khiến chúng không thể tìm được con mồi mà tự tan đi thú tính.

- Sư đệ! Sao cứ lẩn tránh mãi như vậy, mau cùng ta trong chiêu thứ ba phân cao thấp đi nào.

Võ công của Phá Quân đề cao tính bá đạo, mãnh liệt giống như tính cách của ông ta vậy. Dùng rượu tỉ thí vốn khiến Phá Quân cảm thấy bức bách, ông ta muốn nội trong một chiêu kế tiếp phải phân thắng bại, bởi rượu trong bát cũng không còn nhiều nữa, hết rượu đồng nghĩa là bại chắc.

Vô Danh cũng không ngần ngại mà đồng ý thành toàn cho Phá Quân.

- Được! Vậy chúng ta dồn tất cả cho chiêu này đi.

Vô Danh chủ thủ hai chiêu trước chỉ để dành tất cả cho chiêu này, hơi rượu bốc lên hóa thành vạn kiếm nhỏ li ti.

Phá Quân cũng không lơ là hung khí đốt cháy miệng bát, chuyển hóa hết số rượu còn lại thành khí muốn tất tay trong một chiêu cuối này.

Tuy là đấu bằng tửu khí nhưng chiến ý hai người tỏa ra xung quanh, làm băng động bị dồn nén khiến hai luồng khí lực như muốn nổ tung.

- Sư huynh! Xem Vạn Kiếm Quy Tông của ta.

Thần sắc Vô Danh trầm xuống thân ảnh được tửu khí ngưng tụ đã bay lên khỏi miệng bát, xuất ra một kiếm rất lăng lệ.



Trong sát na ngắn ngủi, Phá Quân cũng cảm nhận được Vô Danh dã dốc hết tu vi cho chiêu này, ông ta cũng phấn khởi vận lực sử ra đắc ý sát kỹ của mình.

- Hảo kiếm pháp! Xem Sát Phá Lang của ta.

Thân ảnh của Phá Quân trên miệng chén liền vung đao kiếm sử ra tuyệt học đỉnh cấp của ông ta, đao khí kiếm quang quấn lấy nhau dày đặc.

Hai tuyệt đỉnh kỳ chiêu bá đạo v·a c·hạm vào nhau, kình lực lẫn chiêu ý bắn ra xung quanh làm tường vách trong động p·hát n·ổ, băng tuyết đổ xuống dưới ầm ầm.

Sau một hồi khói bụi cùng tiếng giao kích liên hồi như pháo hoa, thì tất cả lại trở về không gian tĩnh lặng. Trong làn khói bồng bềnh một tiếng thở dài cất lên.

- Ta bại rồi.

Lời là của Phá Quân đồng thời chiếc bát sứ ông ta đang cầm trên tay cũng lập tức vỡ vụn.

Lúc này Vô Danh mới bình tĩnh nói:

- Thật ra tỉ thí như thế này cũng thật thiệt thòi cho sư huynh. Nhưng quả thật không còn cách nào khác.

Vừa nói Vô Danh vừa đặt chiếc bát trong tay xuống lòng tuyết trắng, nhìn kỹ trong bát vẫn còn lưu lại một giọt rượu.

Tuy chiến thắng là thế nhưng tâm trạng Vô Danh lại thoáng hiện nét hoang mang, điều gì khiến cho thần sắc của ông ta lại trở nên như vậy. Chỉ thấy Vô Danh khẽ chụm đầu về phía Phá Quân như thì thầm một điều gì đó.

- Không biết sư huynh có để ý hay không, vừa rồi chúng ta tỉ thí vào ngay giây phút cuối, có một luồng nhuệ khí rất lớn xuất hiện trước mắt chúng ta.

Nghe Vô Danh nói thế Phá Quân cũng sững người lên tiếng.

- Đúng là khi ta tung lưỡng tuyệt trảm thì có một thanh băng đao xuất hiện đỡ nột kích của Thiên Nhẫn trong tay ta. Ta cứ nghĩ rằng do bản thân đã uống chút rượu mà hoa mắt, thì ra đệ cũng phát hiện ra điều đó.

Vô Danh cũng nghiêm nghị nét mặt rồi khẽ nói với Phá Quân.

- Đường đao chiêu rất nhanh mới xen được vào chiêu thức của hai chúng ta. Nếu ta không lầm thì đao chiêu lanh lẹ đó phát ra từ phía bên này.

Vô Danh vừa nói vừa chỉ tay sang bức tường phía bên trái Phá Quân.

Nghe vậy Phá Quân không chần chờ vung chưởng trái lên, kình đạo phát ra một đao sắc bén chém mạnh vào bức tường mà Vô Danh vừa chỉ tới.

- Kẻ nào lén lút trong đó mau cút ra đây cho ta.

Là nhân vật nào có thể âm thầm theo dõi được trận tí thí bí mật của hai thần thoại võ lâm như Vô Danh và Phá Quân đây.

Nếu như vậy thì kẻ đó phải có thực lực siêu phàm thoát tục, võ công của hắn tuyệt đối không thua kém gì hai vị võ lâm cao thủ này.



Có điều đằng sau bức tường kia có phải đúng là có một cao thủ ẩn mình hay không, điều đó chưa chắc đã đúng. Trước mặt hai người Vô Danh và Phá Quân chỉ là một bức tường đá lạnh lẽo, bên trong đó có chứa thứ gì thì bọn họ không thể biết được.

Nhưng có thể chắc chắn một điều khi không gian nơi ấy mở ra thì sẽ có một bí mật kinh thiên động địa được khai mở.

Một câu chuyện về một tuyệt thế cao thủ bước ra từ trong truyền thuyết.

Một chuyện tình mang tiếc nuối trăm năm.

Rốt cuộc đằng sau bức vách lạnh lẽo kia là đang tồn tại bí mật gì đây.

"Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan.

Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn".

Thử hỏi đời này...

Cười xuân, hạ, thu, đông...

Thán phong, hoa, tuyết, nguyệt...

Được bao lần?

Này ái, hận, sân, si.

Kìa tình, thù, hỉ, nộ..

Còn tính chi?

Chẳng bằng thong dong tự tại...

Xuân đến ngắm hoa, hạ tìm gió,

Thu sang đợi trăng, đông chưng tuyết...''

...Đời người có lắm điều dang dở, nhưng hắn dang dở cả thanh xuân chỉ vì một mối tình... Đáng tiếc đó cũng là một mối tình dang dở.

Một cái kết dang dở.

Một cuộc sống dang dở.

Một võ công dang dở.



Cuộc đời hắn là một chuỗi những thứ dang dở. Chung quy lại cũng chỉ vì một chữ.

"Tình".

Giờ đây hắn đã được hồi sinh trở lại, hắn muốn thực hiện hết những gì mình đã để dang dở ngày trước.

Con người này sẽ là một nhân vật chính hay tà, nếu hắn là tà thì đại họa sắp tới.

Còn hắn là chính thì đó là phúc cho giang hồ. Vì sao hắn quan trọng đến vậy.

Vì hắn là cao thủ trong cao thủ, là đao khách bá đạo trong các tuyệt đỉnh đao khách dưới vòm trời này.

Kẻ này vì một lý do sâu sa nào đó đã trôn thân trong băng mấy mươi năm, và giờ hắn đã trở lại thế gian. Hắn muốn hoàn thành những gì còn dang dở trước kia của hắn.

Có điều nơi đã giam giữ hắn một thời gian lâu như vậy, đó không phải là một nơi xa nào khác, mà đó chính là.

Kiếm Tông.

Một căn phòng lạnh ngắt, đồ vật lạnh, không khí lạnh nhưng có một thứ không lạnh đó là đao ý.

Căn phòng kín này vốn không có gì đặc biệt, nhưng nó lại chứa một bí mật dẫn dụ những con người đặc biệt tới đây hôm nay.

"Ầm, ầm"

Một tiếng động là từ bên ngoài chuyền vào, rồi bức tường tĩnh mịch trong căn phòng bỗng dưng rung lên, sau đó như bị một sức mạnh cường đại phá vỡ hoàn toàn.

Gạch đá đổ xuống khiến cho khói bụi cùng tuyết trắng tràn vào, giữa làn tuyết lạnh lẽo cũng có hai người khí độ bất phàm bước tới.

- Sư đệ! Chỗ đao khí phát ra là từ trong gian phòng này.

Người cất tiếng vang như pháo đó chính là Phá Quân và theo sau ông ta là Vô Danh.

Lúc trước hai người dùng tửu tỉ thí, trong lúc phân thắng thua thì có luồng nhuệ khí xen vào trận chiến của họ.

Phá Quân nghi ngờ sau bức tường có cao thủ ẩn mình, nên đã dùng chưởng phá vỡ bức tường đó và phát hiện ra nơi này.

- Sư huynh! Đừng vội vàng quá, nếu ta không lầm thì đây là phòng riêng của sư phụ.

Vô Danh lặng lẽ bước vào đưa ánh mắt nghiêm nghị quan sát xung quanh. Chỉ thấy trong căn phòng ấy đồ đạc được bài trí đơn giản, nhưng không kém phần nho nhã, thanh tao.

Hầu như sau bao nhiêu năm mọi thứ ở đây vẫn không hề thay đổi chút nào, một kệ sách với những quyển sách rất dày được xếp ngăn nắp. Giữa phòng là một bộ bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn, trên bàn là một ấm trà và một chiếc chén ngọc màu lam. Có lẽ chủ nhân căn phòng này không muốn cho bất kì ai vào trong đây, nên chỉ để có một chiếc chén như vậy.

Trên tường treo mấy bức tranh cổ vẽ cảnh mây trời. Một chiếc giường nhỏ chăn gối ngay ngắn, gọn gàng, cho thấy chủ nhân nơi này là người cẩn thận và cực kì ngăn nắp.

Phá Quân lặng lẽ nhìn toàn bộ đồ đạc bài trí trong gian phòng này thì khẽ thở dài một tiếng.

- Sư đệ nói đúng đây là phòng của cha ta.