Chương 41: Vạn Kiếm Quy Tông Đấu Sát Phá Lang
Chân nguyên của rồng từ trước đến nay luôn được cho là có thể khiến cho người nào phục vào sẽ trường sinh bất tử, băng hỏa khó nhập vạn độc bất xâm. Nhưng thực hư diệu dụng đó như thế nào thì chỉ có những người đã từng phục vào rồi mới biết được.
Phá Quân nghe thấy câu hỏi có chút ngạc nhiên từ phía Vô Danh thì bật cười, rồi vươn vò rượu trong tay với tới rót đầy chén cho sư đệ. Rượu một khi đã rót ra khỏi chum thì sẽ không thể nào chảy ngược trở lại được nữa. Chân nguyên cũng giống như chum rượu này, dùng hoài rồi cũng sẽ hết chứ không phải là vô cùng tận. Điều đó chỉ có người như Phá Quân mới biết và ông ta không ngại nói ra điều đó.
- Hà hà! Sư đệ một đời anh minh lẽ nào không biết, trước khi ta có được chân nguyên thì đã có ai từng dùng thử chưa mà biết nó sẽ trường sinh bất lão. Huống chi sức mạnh chân nguyên của ta đã truyền cho Đoạn Lãng hết rồi.
Đúng là năm xưa vì báo ân cho Bộ Kinh Vân nên Phá Quân đã truyền sức mạnh đó của mình vào người của tử thần. Bộ Kinh Vân đã dùng nguồn sức mạnh này để g·iết c·hết Ma Trung Chi Vương Đoạn Lãng, phần còn lại y đã dùng để cứu Nh·iếp Phong bị trọng thương rất nặng.
Còn nhớ lúc đó Đoạn Lãng chưa c·hết, đã vùng tới t·ấn c·ông ba người. Trong lúc cấp bách, Bộ Kinh Vân đã đem phần sức mạnh chân nguyên của Phá Quân, truyền sang người Đoạn Lãng. Cùng hai phần trước đó mà Đoạn Lãng đã hấp nạp, cộng thêm phần của Phá Quân nữa là ba phần vào trong người hắn.
Do sức mạnh tồn tại trong người là quá lớn vượt qua sức chịu đựng của nhục thân, nên người Đoạn Lãng mới phồng lên như một quả bóng nén đầy hơi bên trong. Vô Danh cũng có mặt ở đó, chính ông ta đã xuất một kiếm làm người Đoạn Lãng nổ tung, kết thúc cuộc đời một đại ma đầu tàn ác.
Thì ra từ lúc đó trở đi sức mạnh chân nguyên của Phá Quân đã không còn nữa. Nhưng chân nguyên một khi đã hòa vào huyết thanh cùng nhục thân, chắc chắn không thể nói đã truyền đi hết được, Vô Danh cũng nghi ngờ về điều đó liền nói:
- Sư huynh còn nhớ Từ Phúc có chân nguyên phụng hoàng không? chẳng phải lão đã sống qua cả hai ngàn năm đó sao.
Vô Danh có thể am hiểu về kiếm đạo giang hồ, còn riêng về sức mạnh lẫn năng lực thật sự của chân nguyên vì không trực tiếp hấp thụ, nên Vô Danh không thể hiểu rõ công năng của nó bằng Phá Quân.
Phá Quân ngửa cổ uống nốt ngụm rượu trong đáy chén rồi đưa tay quẹt ngang miệng nói tiếp:
- Đế Thích Thiên tu luyện Băng Tâm Quyết có thể giúp ông ta kéo dài tuổi thọ, chứ không hẳn đã nhờ vào diệu dụng của chân nguyên. Sư đệ cũng đã gần cổ lai hy rồi, mà vẫn khỏe mạnh như thường, nội lực hùng hậu đâu có cần phải phục chân nguyên đâu.
Đúng vậy, người luyện võ nếu tu dưỡng tinh thần và thể chất thật tốt, hoàn toàn có thể kéo dài tuổi thọ. Về điểm này thì Vô Danh cũng phải đồng ý với Phá Quân. Nhưng nếu quả thật chân nguyên không thể khiến cho con người ta trường sinh bất tử, thì Đế Thích Thiên tốn công bày bố cách đồ long để làm gì.
Sức mạnh bá đạo của chân nguyên như thế nào thì cả thiên hạ đều đã rõ, Bộ Kinh Vân, Đoạn Lãng, Phá Quân, Tuyệt Tâm nhờ vào thần hiệu của chân nguyên rồng mà công lực lẫn tu vị tăng tiến thần tốc.
Có điều chân nguyên thật có phải khiến con người ta trường sinh bất tử hay không, thì đó còn là một ẩn số chưa thể có lời giải đáp.
Nói như Phá Quân thì chân nguyên là một nguồn sức mạnh, nhưng không phải là vô cùng vô tận. Nếu dùng hoài cũng sẽ có lúc hết như chum rượu đầy uống mãi cũng cạn. Rượu tuy cạn nhưng vẫn còn hương thơm, chân nguyên tuy cạn kiệt nhưng vẫn còn công năng. Có thể ví như vạn độc bất xâm, không bị d·ịch b·ệnh xâm hại.
Trên thực tế những người có sức mạnh chân nguyên đều đã già đi theo năm tháng, Bộ Kinh Vân, Phá Quân tóc thì đã bạc trắng, Tuyệt Tâm thì mặt mũi đanh lại không hề giống trẻ mãi không già như người ta vẫn nghĩ. Riêng Nh·iếp Phong luyện Băng Tâm Quyết, cùng một tâm hồn băng thanh không ham danh lợi, toan tính, nên vẫn phần nào giữ được nét thanh xuân trên gương mặt.
Vô Danh cảm thấy lời của Phá Quân nói cũng có cái lý nhất định của ông ta. Vô Danh cũng tự hỏi mục đích sống của ông ta trên đời này là gì. Với bản lĩnh danh tiếng của thiên kiếm cũng hoàn toàn có thể khai tông lập phái, hay tạo thế lực xưng bá một phương, thành tựu có khi còn lớn hơn Hùng Bá, Nhất Phương năm xưa nhiều lần.
Nhưng ông ta lại không có cái tham vọng hư danh phù phiếm đó, đâu phải cứ hiệu lệnh thiên hạ mới là bá vương. Vô Danh suy cho cùng thì cuộc đời của ông ta có lý tưởng sống duy nhất đó chính là Kiếm đạo.
Người trong thiên hạ có thể đủ năng lực qua chiêu với Vô Danh tuyệt đối không nhiều. Mộ Ứng Hùng, Long Nhi đều đ·ã c·hết, Bộ Kinh Vân là ái đồ sẽ không thể cùng ông ta tỉ kiếm. Bất quá trong hiện tại cũng chỉ có Phá Quân là đủ tầm khiến Vô Danh phải đụng kiếm mà thôi.
Cuối cùng Vô Danh cũng hiểu ra tất cả mà thầm nở một nụ cười, nói cho cùng thì ông ta cũng là một võ giả, có chao đổi võ học một chút cũng chẳng sao. Huống chi Vô Danh cũng muốn tìm hiểu xem thực lực của sư huynh bao năm qua có thay đổi như thế nào.
- Được rồi sư huynh! Ta lâu rồi cũng không xuất kiếm, chi bằng chúng ta tỉ thí một chút cũng được.
Nghe Vô Danh nói như vậy thì Phá Quân tỏ vẻ mừng vui ra mặt, tuy không còn là con người bá đạo như năm xưa nữa. Nhưng bản tính bên trong con người đâu dễ dàng thay đổi, cho dù là thời gian có qua bao lâu đi chăng nữa, cũng không đủ để làm mất đi bản chất háo thắng ẩn tàng sâu trong con người của Phá Quân.
Phá Quân phấn chấn liền mở miệng nói lớn:
- Hay lắm! Để lão phu xem bao năm qua tu vị của sư đệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi. Nhưng ta không mang theo đao kiếm, chúng ta phải tỉ thí thế nào.
Tuy nhận lời Phá Quân nhưng Vô Danh cũng có đôi chút không thỏa mái, vì tỉ thí mà ông ta đã mất đi nghĩa huynh cả đời kính trọng là Mộ Ứng Hùng. Tỉ kiếm nghe qua thì có vẻ dễ dàng nhưng cao thủ xuất chiêu, chỉ cần một chút sơ xuất là cũng có thể m·ất m·ạng. Vô Danh thật không muốn hậu quả không mong muốn xảy ra.
Nhưng ngay lúc ấy Vô Danh trong đời lại chợt lóe lên một ý tưởng rất thú vị:
- Như vậy đi! Chúng ta sẽ không dùng binh khí quyết đấu, mà sẽ dùng tu vị của mình tỉ thí, sư huynh thấy được không.
Vô Danh đồng ý ra chiêu thôi đã khiến Phá Quân hài lòng lắm rồi, còn đánh như thế nào với tu vị siêu phàm của hai người họ, cũng đều không thành vấn đề. Nhớ năm xưa Phá Quân dùng trăm phương ngàn kể chỉ để ép Vô Danh bằng lòng cam tâm xuất kiếm, còn giờ đây sư đệ lại tự nguyện chiều theo ý kiến của mình, Phá Quân còn mừng vui hơn được sao.
- Được! Vậy sư đệ hãy xem tu vị mấy mươi năm qua của ta.
Lời vừa rứt khỏi miệng, hơi rượu còn chưa phả đến trước mặt Vô Danh thì Phá Quân đã lập tức vận lực lên bàn tay cầm bát rượu. Nội lực cuồn cuộn làm cho cánh tay vốn đã to lớn dị thường của Phá Quân căng phồng lên.
Ánh mắt ông ta phát ra ngạo khí bức người, hiếm khi Phá Quân mới có cảm giác phấn khích như lúc này. Chỉ khi giao thủ với Vô Danh ông ta mới tìm lại được nhiệt huyết chiến đấu bẩm sinh, như con sói ngủ vùi trong cơ thể mình.
Hình Hung Cang Khí là nội gia tuyệt học của Phá Quân, kết hợp cùng âm độc chưởng tâm Xà Tâm Ấn từng là nỗi kh·iếp sợ đối với võ lâm giang hồ. Phá Quân từng dùng võ công này g·iết hại rất nhiều người, nhưng từ khi lấy được hai thanh đao kiếm, lại được Tuyệt Vô Thần chỉ điểm cho Sát Phá Lang nên Phá Quân hiếm khi dùng đến môn võ công này.
Hôm nay dùng tu vị thâm hậu tiếp chiến thiên kiếm, không cần dùng chiêu thức nhiều nên Phá Quân mới sử ra công pháp này.
Một đạo hung khí màu tím đỏ bốc lên từ lòng chưởng của Phá Quân, làm cho bát rượu của ông ta đang cầm trên tay sôi lên sùng sục. Rượu trong bát bị nội kình nung nóng rồi bốc hơi lên cao, hơi rượu thơm nồng phút chốc ngưng tụ, hiển hiện thân hình Phá Quân tay cầm Tham Lang Thiên Nhẫn bá liệt vô cùng.
Nhìn thấy tuyệt kỹ của Phá Quân tinh kỳ độc đáo như vậy. Vô Danh cũng nhất thời buộc miệng tán dương.
- Sư huynh tu vị tuyệt thế, hôm nay đúng là đã khiến ta mở mang tầm mắt.
Vừa nói Vô Danh cũng thầm vận chân khí vào bát rượu đang cầm trên tay, Vô Danh vốn là bậc quân tử nho nhã, nhưng không nhu nhược, mềm mại nhưng không yếu đuối. Võ công lẫn tu vị của ông rất độc đáo, tĩnh lặng mà lại chứa sự quyết liệt, nhẹ nhàng nhưng ẩn bên trong là sự cứng cỏi phi thường. Trong tĩnh có động, trong nhu có cương, một con người tinh tế vượt qua cảnh giới của người phàm.
Khác với Phá Quân dùng hung khí hừng hực thiêu đốt tửu ngọc, Vô Danh dồn nội lực vào một điểm nhỏ dưới đáy bát rượu. Thiên kiếm hóa lực từ một điểm trung tâm, rồi lan đều khắp bát ngọc.
Rượu trong bát bị khí của Vô Danh tác động vào tạo thành những gợn sóng như hoa trên mặt nước, không dùng nội lực cường đại mà dùng sự tinh thuần vào chiêu ý, thiên kiếm quả nhiên là tinh tế vô cùng. Rượu trong bát không sôi nhưng hơi rượu cũng đã bốc lên hình thành một thân ảnh Vô Danh tay cầm anh hùng kiếm chính khí lẫm liệt.
Thấy tu Vô Danh vận khí độc đáo cao thâm chẳng khác gì một kỳ quan khiến cho người ta mãn nhãn, Phá Quân càng thấy chiến ý bốc cao rồi cất tiếng cười sảng khoái.
- Không động mà vẫn tạo ra khí lực, tu vị của sư đệ quả là cao thâm vô lượng. Hảo khí pháp. Ha ha.
Trước tiếng cười vang như sấm và không ngớt lời tán thưởng khâm phục của Phá Quân. Vô Danh vẫn giữ thái độ lãnh đạm như thế.
- Sư huynh mời xuất chiêu!
Phá Quân chính xác là chỉ đợi có câu này nên đã vội vàng thi triển tuyệt kỹ.
- Được! Sư đệ hôm nay ta sẽ cho đệ thấy tu vị của ta.
Phá Quân động chân khí làm thân ảnh được hơi rượu ngưng tụ thành kia, cũng nhất tề vung đao kiếm hung hãn lao tới Vô Danh.
- Xem Ngạ Lang Hạo Thiên trong Thiên Lang Sát của ta.