Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 40: Vô Danh Quyết Đấu Phá Quân




Chương 40: Vô Danh Quyết Đấu Phá Quân

Sau một thoáng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng Vô Danh cũng tìm ra đáp án cuối cùng cho tất cả các câu hỏi. Có điều sau khi luận ra đáp án này thì Vô Danh cũng không khỏi ngũ quan thất sắc.

Dường như Vô Danh đã đoán ra bí mật thật sự của Tuyệt Tâm. Nếu đúng như phán đoán của Vô Danh thì đại họa sắp giáng xuống võ lâm thiên hạ trong nay mai.

Trong lúc Vô Danh bần thần suy nghĩ thì phía trước có tiếng của Phá Quân gọi vọng ra.

- Sư đệ mau lại đây xem này.

Nghe tiếng sư huynh có vẻ cấp bách Vô Danh liền không chậm trễ giảo bước đi nhanh hơn. Qua một khúc cua vòng vèo Vô Danh cũng đã tới nơi.

- Có chuyện gì vậy sư huynh.

Phá Quân đứng đó hai mắt như dán chặt về phía trước.

- Dấu vết đến đây là kết thúc, khi ta tới đây thì phát hiện ra cái này.

Theo ánh mắt của Phá Quân thì phía bức tường trước mặt hiện ra một vết "quỷ trảo" cực lớn, trảo ấn chiếm gần hết cả một bức tường của động băng. Quỷ trảo hung mãnh như muốn vồ tới xé nát nhãn quang người đối diện.

Nhìn dấu vết đó khiến người ta liên tưởng đến chiêu Ương Vân Thiên Giáng trong Bài Vân Chưởng của Bộ Kinh Vân. Nhưng nhìn kỹ thì quả thật có chỗ không giống lắm.

Bởi chảo này mang sự quỷ dị tàn khốc, hoàn toàn không giống phong thái lạnh lùng lãnh ngạo của Bộ Kinh Vân.

Trong võ lâm người có thể dùng tay không phát chưởng, phá vỡ một bức tường lớn như thế này tuyệt đối không nhiều.

Tuy nhiên nhìn dấu vết in trên vách băng động cả Vô Danh và Phá Quân đều chú ý đến một điểm.

Đó là trảo pháp này được đánh vào tường đá từ bên ngoài, lực đạo cực mạnh theo lý phải có vô số đá vụn vỡ ra bắn vào bên trong.



Nhưng thật kỳ lạ chỗ hai người đang đứng lại không hề có mảnh đá vụn nào rơi trên mặt đất.

Vậy có nghĩa là toàn bộ lớp đá trong phạm vi chưởng tâm đã bị kình lực trấn vỡ thành tro bụi. Quả là một chiêu vừa mạnh mẽ vừa xảo diệu, tu vị nội công của người phát chưởng có thể sánh ngang các đương thế cao thủ trên giang hồ.

- Bây giờ dấu vết đã biến mất hết, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

Nhìn gió tuyết ngoài trời thổi qua vết quỷ trảo, thổi vào mặt Vô Danh một luồng gió tê buốt. Cái lạnh lẽo phả vào mặt làm Vô Danh cũng tỉnh táo lại hơn.

Vô Danh cũng nhìn sang Phá Quân và đáp:

- Thật sự thì bây giờ chúng ta không thể làm gì hơn được nữa. Tuyệt Tâm muốn làm gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ biết ngay thôi.

Đúng như Vô Danh đã nghĩ thì mọi việc khi đã không còn có cách nào để giải quyết thì hãy cứ để nó thuận theo tự nhiên.

Phá Quân cũng hiểu rõ điều này nên tâm trạng của lão cũng thu liễm lại, rồi có chút hoan hỷ nhìn sang Vô Danh tiếp lời:

- Nếu đã như vậy rồi thì tại sao chúng ta không nghỉ ngơi một chút chứ. Tiện đây lão phu có mang theo một vò mỹ tửu. Nào sư đệ qua đây làm vài ngụm cho ấm bụng đã.

Phá Quân đã tiến đến một góc gần đó để tránh gió tuyết bên ngoài thổi vào, không biết ông ta đã ngồi xuống đó từ lúc nào. Chỉ biết là ông ta đã mở vò rượu mang theo từ đầu ra.

Hơi rượu thơm nồng cùng lòng thành hồ hởi của Phá Quân, khiến Vô Danh không cách nào từ chối.

Nhìn nụ cười vô tư mãn nguyện toát ra từ khuôn mặt đáng sợ của Phá Quân, ai mà ngờ lão nhân này từng là một đại ác nhân đến quỷ thần cũng phải kh·iếp sợ.

Đời người thoáng trốc đã trôi qua, đến lúc già mới nhận ra cả đời theo đuổi bá niệm cuồng vọng, thì ra tất cả chỉ là hư danh hết. Chỉ có thể buông bỏ mọi thứ sống bình phàm an nhiên, tự do tự tại mới là vui vẻ hạnh phúc nhất.

Phá Quân cũng chính là người năm xưa hại c·hết người phụ nữ ông yêu mến nhất, còn làm hỏng cả cuộc đời đứa ái đồ Vô Danh kỳ vọng nhất. Nói ra Phá Quân này là kẻ thù không đội trời chung với Vô Danh mới phải.



Nhưng con người ai cũng đều có số mệnh cả, nếu năm xưa Vô Danh không tranh dành bí kíp Vạn Kiếm Quy Tông với Phá Quân, thì vợ ông ta cũng sẽ không vô cớ mà bị Phá Quân hại c·hết.

Âu mọi việc trên đời xảy đến với mình, đều có một phần trách nhiệm của bản thân mình trong đó, không thể nào hoàn toàn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác được.

Giống như Kiếm Thần vậy, mọi thứ diễn ra với nó cũng là thử thách trong đời của nó, vượt qua hay thất bại cũng do chính bản thân nó quyết định mà thôi. Vô luận thế nào thì tội lỗi của Kiếm Thần cũng có phần của Vô Danh. Bởi vì ông đã cố gắng sắp đặt cuộc đời hắn theo ý mình, hướng hắn đến con đường bằng phẳng dễ đi nhất. Cho nên do quen sống trong sự bao bọc của sư phụ, đến khi gặp sóng gió cám dỗ trong đời Kiếm Thần đã chẳng thể đủ nghị lực để vượt qua.

Mọi việc xảy ra trong đời giống như một giấc mộng vậy, khi tỉnh lại thì đã đi sang bên kia con dốc của cuộc đời. Vậy thì tốt nhất là nên buông bỏ thù hận cũ, lo nghĩ ít đi thì sẽ sống thỏa mái hơn.

Vô Danh nghĩ vậy nên tâm trạng cũng cảm thấy thỏa mái hơn mỉm cười và nói:

- Được! Sư huynh chúng ta cùng cạn.

Sau khi suy nghĩ hiểu thấu nhân sinh Vô Danh cắm Anh Hùng Kiếm đang cầm trong tay xuống đất, sau đó ngồi xuống kế bên Phá Quân. Hai người nâng chén uống cạn, mọi ân oán trong quá khứ cũng theo giọt rượu này trôi hết đi.

Tuy nhất bất ngờ ánh mắt Phá Quân lại toát lên tia nhìn tinh quái khác thường, ông ta trong lúc cầm bát rượu lại nhìn sang Vô Danh mà nói:

- Sư đệ này! Chúng ta từng hai lần tỉ thí ở đây. Lần đầu đệ thắng ta, lần hai tuy dùng kế mới đánh bại được đệ. Trong chiến đấu thì binh bất yếm trá, trận hai coi như ta thắng đi. Vậy chúng ta mỗi người thắng một trận. Bao năm qua sau khi phục chân nguyên rồng, ta càng ít đối thủ có thể xứng tầm với ta. Nghĩ lại chỉ có sư đệ là đối thủ lớn nhất trong đời Phá Quân này. Lão phu có ý muốn chúng ta hãy phân cao thấp tại đây lần thứ ba đi. Không biết ý của đệ như thế nào?

Câu này của Phá Quân nhất thời Vô Danh cảm thấy có chút ngỡ ngàng, nhưng nếu như suy ngẫm kỹ hơn một chút thì điều này hoàn toàn có thể thông cảm được.

Đâu phải cứ g·iết c·hết được đối thủ mới là kẻ chiến thắng. Đâu phải cứ chiến thắng thì mới là vô địch, đôi khi chỉ cần một trận tỉ thí nhẹ nhàng, đởn giản chỉ là chao đổi võ học một cách đơn thuần, đó cũng là một cách quyết đấu đỉnh cao.

Sẽ không có đổ máu, không có c·hết tróc, nhưng cũng không kém phần quyết liệt.

Vô Danh và Phá Quân đã trải qua bao nhiêu trận chiến, cho đến cùng họ cũng đạt được thành tựu nhất định. Tuy giờ đây hai người đã trở thành tiền bối trong giang hồ, nhưng lớp cao thủ thanh niên vẫn rất hứng thú, khi nhắc đến hai con người đã trở thành thần thoại này.

Họ vẫn thường nói với nhau giữa Vô Danh và Phá Quân hiện tại thì võ công của ai cao hơn. Người trong thiên hạ nhiều khi vẫn rảnh rỗi như vậy, đem so sánh giữa người nọ với người kia, việc này với việc kia rồi sau đó tranh luận thao thao bất tuyệt với nhau. Dĩ nhiên ai cũng có lý lẽ của riêng mình, nhưng tất cả quy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán, chứ chẳng có một cơ sở nào để khẳng định một cách chắc chắn cả.



Vậy thì nếu xảy ra một trận quyết đấu thật sự giữa Vô Danh và Phá Quân thì kết quả sẽ ra sao.

Người sống trên đời phải có mục tiêu để sống và theo đuổi nó, tuy rằng đôi khi con người sẽ thật khổ sở để cố gắng hoàn thành mục tiêu đó, nhưng ít ra thì đó cũng là ý nghĩa để sống ở trên đời.

Còn người sống mà không có gì bận tâm, không có gì lo lắng, khổng hỷ cũng chẳng nộ, từng ngày cứ thế qua đi một cách bình thản, nhạt nhẽo liệu người đó có vui vẻ hay không.

Phá Quân là một người như thế, một kẻ mang mệnh hung tinh, đến thế gian để p·há h·oại g·iết tróc, nhưng bây giờ lão lại chẳng làm như thế. Ngày ngày chỉ quanh ra quẩn vào với vài chiếc bánh màn thầu đơn giản vô vị như chính cuộc sống của gã, thì hỏi rằng gã sống có vui không.

Phá Quân đã sống như thế một thời gian dài, không bá niệm, không dã tâm không gì hết ngoài chờ đợi thời gian trôi đi đằng đẵng. Cuối cùng ông ta chỉ còn thú vui duy nhất trong cuộc đời này của mình đó là võ công.

Suốt mấy mươi năm qua đi, lần giao thủ gần nhất là với Hải Trạch Võ Lang của Ẩn Kiếm Lưu là trận chiến mà lão đã thực sự phải sử ra một chút tài nghệ. Với người này Phá Quân còn nợ y một món nợ ân tình, nên khi giao chiến ông ta không muốn mang Tham Lang Thiên Nhẫn theo. Vì ông ta muốn đến trả nợ cho người ta, chứ không phải là g·iết luôn chủ nợ.

Phá Quân chỉ dùng tay không nghênh kháng đã đánh ngang với Vô Lượng Thần Chưởng, tuyệt học tâm đắc nhất của Võ Lang. Sau trận chiên đó hầu như ông ta chẳng động thủ với ai bao giờ.

Nhưng một kẻ si võ như cuồng Phá Quân, tuy không có lòng tranh bá nữa, nhưng người luyện võ thì luôn cầu đối thủ xứng tầm với mình. Trong số ít những người có thể xem là xứng tầm đó, dĩ nhiên là phải có người sư đệ ân oán Vô Danh.

Ngày hôm nay cũng là ngày hiếm có khi hai sư huynh đệ họ lại có thể gặp gỡ nhau ở đây. Chính chỗ này là nơi bắt đầu ân oán giữa hai người bọn họ. Phá Quân cũng muốn tại đây hai người có thể quyết một trận cuối phân rõ cao thấp, để xem giữa bọn họ ai mới là đệ tử xuất sắc nhất của Kiếm Tông.

Đó cũng là một cách tốt nhất để tìm ra kết quả của cuộc đối đầu giữa hai siêu cấp cao thủ, đã bỏ dở gần cả trăm năm qua. Phá Quân làm như thế cũng có thể xem là một ý rất hợp lý.

Nhưng còn Vô Danh liệu ông ta có đồng ý lần tái chiến thứ ba này hay không, chỉ thấy Vô Danh vẫn ngồi yên một chỗ, trên khuôn mặt lạnh lùng không phát ra một tia biểu cảm nào, nhưng miệng thì đã động đậy.

- Sư huynh! Điều đó có thật sự cần thiết hay không?

Trước câu hỏi ngược lại của Vô Danh, thì Phá Quân vẫn bình tĩnh đưa tay với bình rượu, rồi từ từ lấy trong người ra hai bát sứ lớn phía trước. Cử chỉ chậm rãi dường như từ lâu Phá Quân luôn chậm rãi như vậy. Hiếm khi nào hay có việc gì có thể khiến ông ta phải khẩn trương, có lẽ vì chậm rãi quá lâu đâm ra thành thói quen mất rồi.

- Sư đệ à! Thật ra lão phu cũng chẳng biết mình còn có thể sống được trong bao lâu nữa. Phân cao thấp với đệ chính là việc quan trọng nhất trong cuộc đời của Phá Quân ta.

Lần này thì khi nghe xong câu nói ấy của Phá Quân, thì Vô Danh đã có một chút chau mày.

- Chẳng phải sư huynh có chân nguyên rồng, có thể trường sinh bất lão hay sao?