Chương 120: Tử Thần Lộ Mặt
Muốn nhìn được thật xa thì đương nhiên người đó phải đứng ở một chỗ thật cao. Mà đứng ở chỗ cao thì sẽ càng dễ bị lạnh bởi gió ở tứ phía thổi vào. Cho nên người muốn đứng thật cao nhìn thật xa, còn phải xem sức chịu đựng của người đó đến đâu nữa.
Ông ta cũng từng đứng ở chỗ cao, từng nhìn rất xa, trông rất rộng.
Đương nhiên ông ta thừa khả năng để ngồi ở chỗ đó, một nửa giang hồ đã từng dưới chân ông ta.
Rất nhiều năm về trước trong võ lâm chỉ có một người đủ khả năng ngồi ngang hàng với ông ta. Mấy mươi năm qua đi kẻ cùng tề danh năm đó với ông ta cũng đ·ã c·hết từ lâu, hắn bị chính đệ tử của mình g·iết c·hết. Điều đặc biệt là cũng chính tên đệ tử của kẻ đó đã phá nát luôn cả cái chỗ cao của ông ta đang ngồi.
Nh·iếp Phong chính là kẻ đã góp phần phá nát Thiên Hạ Hội của Hùng Bá.
Cũng chính y đã san bằng cả Vô Song Thành thế lực ngang ngửa kia.
Rốt cuộc Hùng Bá Nhất Phương, Thiên Hạ Vô Song, hai đại bang lớn nhất, hai kiêu hùng bất thế, đều bại trong tay của Nh·iếp Phong.
Hùng Bá và Thiên Hạ Hội một thời uy trấn võ lâm đã biến mất từ lâu. Vô Song Thành cũng chỉ còn lại là một toà thành hoang phế cả trăm năm trời, nhưng Nhất Phương kia liệu có giống như toà thành đó, đã bị thời gian vùi lấp, quá khứ c·hôn v·ùi hay không.
Đương nhiên là không.
Bởi Độc Cô Nhất Phương tạo ra Vô Song Thành, chứ không phải Vô Song Thành tạo ra Độc Cô Nhất Phương.
Chỉ cần Nhất Phương còn sống thì Vô Song Thành nhất định có thể gây dựng trở lại.
Nhưng Vô Song Thành có trở lại thì Thiên Hạ Hội có trở lại được không?
Nhất định là không.
Bởi Nhất Phương còn đây nhưng Hùng Bá đã ra đi tự bao giờ. Vận mệnh đúng là vận mệnh, dành nửa đời tranh đấu cuối cùng hai đại kiêu hùng đành ngậm ngùi thất bại dưới tay hậu bối.
Đồng Minh Hội cũng có một nơi xây dựng rất bề thế, công trình này được xây dựng vượt trội hơn hẳn so với các kiến trúc khác.
Tuế Nguyệt Lâu này là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh trong thị trấn, thể hiện sự vươn lên mạnh mẽ, trường tồn cùng trăng sao của đệ nhất giáo hội này.
Tại nơi cao nhất của tẩm lâu có một người đang đứng đó lẳng lặng nhìn mây trời.
Đêm nay trăng sáng mờ ảo, giống như lòng người vẫn còn nhiều uẩn khúc.
Ông ta đang đứng ở một nơi rất cao, có sương có gió và có cả cái lạnh lẽo tịch mịch của đêm khuya.
Lầu cao thường đón gió, ông ta tựa như chính là một toà lầu cao hiên ngang khiêu khích cuồng phong bão vũ.
Người này đầu đôi nón nan, mấy sợi râu nửa đen nửa trắng bay lất phất trong gió.
Ông ta không phải ai khác chính là lão kỳ nhân mấy ngày trước hiến kế cho Lăng Hạo Phi g·iết Bộ Kinh Vân.
Sau đó không rõ đã có chuyện gì xảy ra mà nửa đêm Bộ Kinh Vân quay trở lại g·iết c·hết Lăng Hạo Phi. Sau c·ái c·hết của minh chủ thì Đồng Minh Hội như rắn mất đầu, kể từ khi Bộ Thiên c·hết đệ nhất bang hội này nhân tài như lá mùa thu.
Trước cửa Minh Chánh Đường hôm đó, lão kỳ nhân này đã xuất cước đánh lui cả võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân. Nay Lăng Hạo Phi đ·ã c·hết bất đắc kỳ tử, trên dưới Đồng Minh Hội không tìm ra được mãnh nhân nào có thể nhất phu đương quan vạn phu mặc địch. Cho nên các chưởng lão đã nhất chí bầu Lão Kỳ Nhân kia tạm ngồi vào cái ghế minh chủ.
Kỳ thực mấy vị chưởng lão kia vốn cũng rất ham hố với cái ghế quyền lực này. Nhưng những người đã từng ngồi vào đấy thường không có kết cục tốt đẹp, Bộ Thiên rồi Lăng Hạo Phi đều c·hết rất thảm. Cho nên vì bảo toàn tính mệnh của mình nên các vị Đà Chủ không ai dám tham lam ngồi vào vị trí đó.
Với vừa rồi Đồng Minh Hội đã tổ chức lập mưu g·iết Bộ Kinh Vân, mọi người vẫn e sợ Bất Khốc Tử Thần sẽ quay lại trả thù, tất nhiên kẻ sẽ bị hỏi tội đầu tiên chính là minh chủ.
Vì thế mà đám Đà Chủ cùng đám chưởng lão mới mời lão kỳ nhân ngồi vào cái ghế minh chủ. Lá gan của lũ chuột nhát đó sao Lão Kỳ Nhân lại không biết chứ. Có điều ông ta đến Đồng Minh Hội là có mục đích, dĩ nhiên để thực hiện điều đó thì cái ghế minh chủ khó nuốt kia nhất định phải ngồi.
Gió đêm thổi vào mặt ông ta khiến những sợi râu bay phất phơ trong gió. Đời mỗi người cũng giống một ngày vậy, khi ta sinh ra như trời vừa sáng, khi ta thanh niên hừng hực như mặt trời buổi trưa, khi ta về già thì bình thản như hoàng hôn đỏ ối, đợi khi đêm đen kéo đến là kết thúc một ngày dài.
Dưới ánh trăng mờ ảo người này tỏa khí độ khiến tuế nguyệt cũng phải lu mờ. Ông ta không phải ai khác chính là cường giả một thời từng một tay che một nửa võ lâm, Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.
Thật ra thì ngày đó kẻ địch lớn nhất của Độc Cô Nhất Phương là Hùng Bá. Hai người luôn tìm mọi cách đánh bại đối phương. Lưỡng mã song hành cả hai ngựa đều phải cố hết sức chạy thật nhanh, nếu không sẽ bị đối phương vượt mặt. Điều đó làm bản thân Độc Cô Nhất Phương luôn không ngừng phấn đấu vì lo sợ một ngày nào đó sẽ Hùng Bá sẽ bỏ xa ông ta.
Còn bây giờ chỉ còn lại một mình Độc Cô Nhất Phương, ông ta cảm thấy rất cô độc, cô độc thật sự. Hoá ra trên đời này có một đối thủ xứng tầm ngoài là một kẻ địch, thì ở một góc độ khác có thể xem là một bằng hữu. Cuộc sống không đối thủ không mục tiêu đó mới là cuộc sống thật sự vô nghĩa.
Mấy mươi năm trước ông ta chỉ có một mục tiêu là làm thế nào để đánh bại Hùng Bá. Nhưng chưa bao giờ ông ta nghĩ nếu đánh bại Hùng Bá rồi thì sau đó sẽ ra sao, điều đó chưa từng một lần Độc Cô Nhất Phương nghĩ qua.
Nay sau một giấc ngủ dài, khi tỉnh lại thì Hùng Bá đ·ã c·hết, Thiên Hạ Hội đã lụi tàn, thì ra cái gọi là kiêu hùng bất bại cử thế vô song cũng chỉ là phù phiếm mà thôi.
Vậy mục tiêu tiếp theo của một người tưởng như đ·ã c·hết Độc Cô Nhất Phương sẽ phải làm gì.
Ai đã p·há h·oại cơ nghiệp Vô Song Thành của ông ta?
Ai đã khiến đứa con gái cưng nhất mực Độc Cô Mộng của ông ta, cõi lòng tan nát mà tuyệt tích giang hồ.
Chính là kẻ đó, chính hắn phải chịu trách nhiệm cho những gì mà hắn đã gây ra cho Vô Song Thành cho Độc Cô Thế Gia.
Gió thì vô hình vô tướng, mây thì vô định vô thường, nhưng gió có thể đẩy mây, trên trời cao gió cũng đang đẩy những đám mây đen u ám hướng tới vây kín Tuế Nguyệt Lâu.
Từ trong trùng trùng mây phủ có một đám mây tách ra lẳng lặng hạ xuống nơi lầu cao đón gió này.
Trong lớp khí đen nồng mặc bồng bềnh như mây ấy, thoáng chốc ẩn hiện ra một bóng người. Người này dáng vẻ hiên ngang, áo choàng bay phất phới mang khi độ c·hết tróc ngập tràn. Trên đời này ngoài Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân ra thì còn có ai mang loại khí chất khủng bố đặc biệt này nữa.
Nhìn vẻ ngoài thì người này có đến tám phần giống Bộ Kinh Vân, một làn hắc khí nồng liệt bao phủ châu thân, một cỗ sát khí khiến thế nhân kh·iếp sợ. Nhưng đối diện với Bất Khốc Tử Thần thì Độc Cô Nhất Phương vẫn thản nhiên như thường, người vẫn thông thả, tay vẫn buông lỏng, không hề có dấu hiệu phòng bị. Tựa hồ như hai người đã quen nhau từ trước vậy.
Bộ Kinh Vân và Độc Cô Nhất Phương có quen biết ư. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Bởi lúc Nhất Phương xưng bá một phương thì Bộ Kinh Vân vẫn chỉ là một thiếu niên mới gia nhập Thiên Hạ Hội, làm sao có thể quen biết được một người ngang tầm với cả Hùng Bá được chứ.
Chỉ thấy Độc Cô Nhất Phương bình thản nhìn sang một bên, tay chắp sau lưng tựa như tin rằng kẻ kia sẽ không bao giờ làm hại đến mình.
- Tiểu Tử! Không cần đóng kịch trước mặt ta đâu!