Chương 110: Đường Chủ Cự Kình Bang Long Hưng
Nghe thấy kỳ nhân có vẻ như đã bị Bộ Kinh Vân làm cho e dè, khiến Lăng Hạo Phi cảm thấy hơi có chút thất vọng.
- Tiên sinh! Ngài có võ nghệ cao cường, cùng với Đồng Minh Hội ta người đông thế mạnh, lo gì không g·iết được Bộ Kinh Vân chứ?
Kỳ nhân vẫn ung dung nói:
- Lực lượng đông đảo thì làm được gì? Tám mươi vạn cấm quân của hoàng cung còn không bắt nổi hắn, một mình đại náo Thiên Ẩn Cung của Ẩn Kiếm Lưu mà vẫn an toàn rút lui. Chúng ta không thể chỉ dựa vào sức mạnh đông đảo để đánh bại Bộ Kinh Vân mà phải dùng cái đầu.
Nghe câu cuối ấy thì Lăng Hạo Phi mắt bỗng sáng lên:
- Nói như vậy nghĩa là lão sư ắt đã có hậu kế để trừ khử Bộ Kinh Vân?
Lão kỳ nhân chỉ cười khẩy đáp:
- Nếu trên đất liền chúng ta không g·iết được hắn, thì dưới nước chính là mồ chôn của hắn. Biển cả mênh mông, đại hải vô lượng sẽ là nơi chôn thân của Bất Khốc Tử Thần.
Nghe lão kỳ nhân thần bí này nói như vậy, ắt hẳn bọn họ đã tổ chức mưu kế thâm hiểm để âm mưu ám hại Bộ Kinh Vân. Nhưng rốt cuộc là kế hoạch đáng sợ gì mà lại khiến lão kỳ nhân kia tự tin đến thế.
Người ta vẫn nói đi thật xa để trở về, nhưng đâu phải mọi cuộc đi xa đều sẽ có lúc trở về.
Nhất đâu đi đến một nơi sơn cùng thủy tận nguy hiểm trùng trùng thì vô lộ là chẳng thể nghi ngờ.
Thương Thiên Các nằm ở cuối của Đại Mạc, nếu đi bằng đường bộ ngoài thời tiết nắng nóng như lửa của xa mạc, còn có thể gặp cường hào thổ phỉ. Bộ Kinh Vân với bản lĩnh cao cường dĩ nhiên là chẳng ngại đạo tặc, nhưng như thế có thể khiến cho hành trình của ông ta bị chậm lại. Vì thế nếu muốn rút ngắn thời gian đường đi chỉ có một cách là đi đường thuỷ.
Theo sắp xếp của minh chủ Đồng Minh Hội là Lăng Hạo Phi, thì Bộ Kinh Vân sẽ được một đường chủ của Cự Kình Bang đưa tới địa điểm cuối của Đại Mạc.
Nói trên biển thì tin rằng không môn phái nào có thể mạnh bằng Cự Kình Bang. Bộ Kinh Vân từ khi lên thuyền vẫn ngồi xếp bằng trong một gian nhỏ trên tàu. Sóng biển nhấp nhô nên tàu cũng có lúc lên lúc xuống, giống như đời người có lúc thăng, lúc trầm, lúc l·ên đ·ỉnh cao có lúc lại bị chìm xuống hố sâu bùn lầy, nhưng ông ta vẫn ngồi vững như thạch bàn.
Bộ Kinh Vân là người phù hợp nhất với câu lịch duyệt giang hồ, cuộc đời truyền kỳ của ông ta nhất định hậu sinh sau này sẽ còn tốn nhiều giấy mực để viết lại, những gã kể chuyện mua vui nơi góc chợ, hay nơi trà thanh tửu nhã sẽ phải tốn nhiều nước bọt lắm đây.
Bộ Kinh Vân đang nghĩ gì thì không ai biết, bởi Vân tâm luôn khó đoán như vậy, những người cố gắng hiểu tâm của hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Kể cả người nghĩa phụ thật lòng yêu thương hắn Hoắc Bộ Thiên, hay kẻ thù không đội chung trời cũng là sư phụ của hắn Hùng Bá. Dù là người tốt hay kẻ xấu, cố gắng hiểu tâm của tử thần đều có một kết cục đầy bi kịch.
Nhiều lúc Bộ Kinh Vân vẫn luôn tự hỏi bản thân mình rằng, gã đến thế giới này để làm gì. Có phải chỉ để gieo thêm một phần khổ đau cho thế giới đầy đau thương này hay không.
Thật ra cũng không phải, bởi thế gian này vốn dĩ đã ngập tràn khổ đau, thêm một chút khổ đau của hắn nữa thì cũng có đáng gì.
Một mình đặt thân trong một gian phòng, hoàn toàn khác một mình giữa cả một thế giới. Bộ Kinh Vân giờ đây đã là một kẻ được cho rằng bất tử, hắn đã vượt qua được cả lục đạo luân hồi, nhưng không thể nào phủ nhận một sự thật.
Gã là một kẻ bất tử cô độc.
Thân bằng con cái, mọi thứ đều đã bị quá khứ nhấn chìm, sống mà sống trong cô độc, trường sinh như thế liệu có phải là điều hạnh phúc hay không.
Bộ Kinh Vân chưa phải là thực sự cô độc bởi gã còn có một người thân, con của Bộ Thiên là người thân duy nhất còn lại trong quãng đời được cho là trường sinh của hắn.
Bằng mọi cách hắn phải mang đứa bé này trở về bên cạnh mình, Bộ Kinh Vân đã thầm quyết như thế, kẻ nào ngăn không cho ông ta và cháu mình đoàn tụ, chắc chắn kẻ đó nhất định phải c·hết.
Thoáng cái đã bốn ngày trôi qua, Bộ Kinh Vân vẫn ngồi yên một chỗ không xê dịch ly nào. Ông ta chẳng khác gì một bức tượng uy nghi khiến chúng nhân phải sùng bái.
Đến ngày thứ năm có lẽ tàu cũng đã đi rất xa khỏi đất liền rồi. Cánh cửa gian phòng của Bộ Kinh Vân bất ngờ bị một người mở ra, có hai người theo đó bước vào. Một người dáng vẻ cao lớn, đôi mắt ẩn chứa sự mông lung bất định, ôm quyền hướng về phía Bộ Kinh Vân vái chào.
- Tại hạ là Long Hưng xin bái kiến Bộ môn chủ! Ngài đã ngồi ở đây không ăn không uống mấy ngày rồi, e rằng sẽ không có lợi cho sức khoẻ. Tiện đây tại hạ xin dâng vài món đặc sản cho các hạ từ từ thưởng thức trên quãng đường đi. Phòng đã mấy ngày không dọn, nên tại hạ sẽ cho người dọn dẹp một chút mong các hạ thông cảm.
Hắn vừa nói xong thì có hai tì nữ bên ngoài tiến vào ai nấy cũng thanh tú gọn gàng, nhưng nét mặt lại cẩn trọng, họ lau dọn trong phòng, tiếp đó thay luôn mấy cây nến đã cháy gần hết cho gian phòng sáng sủa hơn.
Thức ăn thịnh soạn đã được bày trên bàn, còn Bộ Kinh Vân vẫn ngồi xếp bằng hai mắt nhắm chặt, y còn thức hay đang ngủ điều đó không ai biết.
Chỉ thấy người của y phát ra một thứ khói đen mờ ảo, những người có mặt bỗng cảm thấy khi bước vào gian phong này, như có thứ áp lực gì đó đè nén lên tâm trí tim gan của họ. Nên không ai dám nói gì mà đều tự hiểu là nên hành động cho thật nhanh rồi rút lui ra khỏi nơi này.
Một lát sau khi mọi thứ đã sạch sẽ gọn gàng, Long Hưng và hai tì nữ cũng cáo biệt vị khách kỳ lạ rồi lui ra ngoài.