Chương 111: Ám Sát Tử Thần
Long Hưng khi bước vào cúi người vái chào Bộ Kinh Vân còn cười nói rất lễ độ, nhưng vừa ra khỏi gian phòng đó thì nụ cười trên môi của y phút chốc tắt lịm ngay. Thay vào đó là một vẻ mặt đầy mưu mô xảo trá, biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt hắn thật đáng ngờ.
Gian phòng nằm ngay dưới khoang tàu, sau khi bước ra khỏi nơi đó Long Hưng liền đi thẳng lên trên mạn tàu. Tại đó liền xuất hiện hơn mười người thần sắc nghiêm trọng cùng với mắt loé tinh quang, tay cầm bảo đao tuốt trần như đang ngưng thần chờ đợi một nhiệm vụ cực kỳ quan trong.
Vừa thấy Long Hưng đi lên, một người trong số đó đã vội vàng lên tiếng.
- Long đường chủ! Mọi việc thế nào rồi, khi nào chúng ta có thể ra tay đây?
Long Hưng nghe thủ hạ hỏi vậy cũng không tiện đáp ngay, hắn lẳng lặng đi về phía mạn tàu, hai tay chống lên thành tàu bằng gỗ chắc chắn, thở dài một tiếng nói.
- Chúng ta đã y theo kế hoạch bỏ độc vào thức ăn của Bộ Kinh Vân, đã mấy ngày nay không ăn uống gì, ta nghĩ hắn tất sẽ phải động đũa một chút.
Một tên thủ hạ thân thể rắn rỏi, trên đầu buộc một giải lụa màu đỏ thêu ký hiệu của Cự Kình Bang tiến, kẻ này từ từ tiến lại phía sau Long Hưng chậm rãi lên tiếng.
- Thế thì tốt quá rồi! Ngay khi hắn trúng độc thì chúng ta sẽ ra tay kết liễu hắn ngay lập tức.
Long Hưng lộ rõ vẻ băn khoan trước kế hoạch tinh mật sắp sửa triển khai này, một tay hắn đập khẽ lên thành tàu rồi quay ngược lại nói với tên thủ hạ.
- Để đề phòng vạn nhất hắn không ăn đồ ăn của chúng ta, ta đã đặc biệt đặt hai cây nến bên trong có chứa mê hồn hương. Tin rằng trong không gian chật hẹp đó, mê hương của chúng ta sẽ phát tán cực nhanh. Chỉ khoảng hai thời thần nữa là chúng ta có thể ra tay.
Nghe xong tên thủ hạ đối diện cũng liền nói:
- Lão đại! Kế hoạch á·m s·át đã chu toàn như vậy rồi, tại sao thuộc hạ cảm thấy ngài vẫn có chút nghi ngại là sao?
Đúng là Long Hưng vẫn đang có chút băn khoăn, bởi kẻ phải g·iết lần này không phải là hạng tầm thường, mà y là võ lâm thần thoại, không những thế hắn còn có hiệu là Bất Khốc Tử Thần.
Nếu gian kế không thành công thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng ra nổi. Xung quanh đây là biển nước mênh mông, sẽ chẳng có chỗ nào mà chạy chốn, lúc đó cả đám sẽ bỏ xác tại nơi này là điều tất chẳng nghi ngờ.
Đánh cược tiền bạc vốn đã căng thẳng vô cùng rồi, đằng này là đánh cược tính mạng thì đương nhiên còn áp lực hơn bội phần. Chỉ có điều là Long Hưng lo lắng chỉ được một nửa, vì nếu thất bại thì không phải ở trên biển mà ngay cả trên đất liền, hắn và đám thuộc hạ cũng chẳng thể chạy thoát khỏi bàn tay tử thần.
Cả bọn cho dù rất tự tin với kế hoạch tuyệt đối tinh mật, nhưng trước khi hành động chúng cũng không tránh nổi tâm trạng hoang mang.
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Lão đại mau mau quyết định. Chúng ta đã làm nhiều vụ như thế này thành công rồi, thần thoại hay tử thần gì chứ lát nữa cũng là hồn ma dưới đao của huynh đệ bọn ta mà thôi.
Đám này có vẻ đã s·át h·ại rất nhiều người bằng phương pháp đó, nên chúng lộ ra vẻ tự tin không tầm thường. Còn thủ lĩnh của chúng Long Hưng lại là một kẻ hành sự cẩn thận, cũng chính vì sự bình tĩnh kết hợp cùng kế sách nham hiểm của gã, mà từ trước đến giờ các phi vụ của nhóm chưa từng bao giờ thất bại.
Tuy nhiên không hiểu sao lần này trong lòng Long Hưng lại dậy lên một cảm giác bất an ghê gớm, lý trí mách bảo hắn cần phải tuyệt đối cẩn trọng hơn thường ngày.
- Không được! Cách này ta nghĩ không ổn đâu. Ta có một cách khác chu toàn hơn mà chúng ta còn có thể an toàn rút lui. Cách ấy tuy sẽ phải đánh đổi nhưng với khoản tiền kích xù của Lăng Hạo Phi đã hứa với ta thì sự đánh đổi này có đáng gì. Các ngươi nghe đây... phải làm thế này... thế này... biết chưa.
Nghe xong kế mới của tên lão đại thì tên thủ hạ đầu tiên cũng không dấu được sự bất ngờ. Nhưng nghĩ đến khoản lời mà minh chủ Đồng Minh Hội Lăng Hạo Phi hứa sẽ chi trả, nếu như bọn chúng thành công g·iết c·hết được Bộ Kinh Vân. Thì việc đánh đổi này xem ra cũng đáng.
Nghe xong kế hoạch của Long Hưng, tất cả thủ hạ đều đồng tình y chang thực hiện, tất cả y theo mà hành động không hề cất tiếng dù là nhỏ nhất.
Còn Bộ Kinh Vân lúc ấy vẫn còn đang ngồi xếp bằng trong gian nhỏ dưới khoang tàu, thức ăn sơn hào hải vị đã bày sẵn trước mắt, nhưng ông ta lúc này đây còn tâm trí nào để thưởng thức.
Từ trong gian nhỏ thông qua chiếc cửa sổ ở thành tàu, Bộ Kinh Vân đưa mắt ngắm nhìn trời cao với những dải lưu vân trôi lững lờ về phía chân trời.
Ông ta đang ngắm những đám mây, trong đời ông ta đã không ít lần ngồi một mình ngắm mây. Nhớ lại thủa xưa khi mới vào Hoắc Gia, Hoắc Kinh Giác cũng từng ngồi một mình trong hoa viên ngắm mây hờ hững như thế, hay trên đỉnh của Phong Vân Các ở Thiên Hạ Hội y cũng làm như vậy.
Chỉ có điều là cứ mỗi lần Bộ Kinh Vân ngước mắt ngắm nhìn mây trắng trên trời là mỗi lần t·hảm k·ịch lại ập đến.
Vị trí ngồi tuy có khác nhau, còn mây thì ở đâu cũng đều là mây, đều trôi lững lờ trên nền trời xanh thẳm.
Bộ Kinh Vân lặng lẽ ngắm mây qua kẽ hở của khung cửa sổ nhỏ bé, lòng chợt bồi hồi về những mẩu vụn ký ức đã qua.
Từ trong mây trắng hắn nhìn ra từng đoạn thăng trầm trong cuộc đời bi thương chìm nổi của mình, lúc này hắn vẫn đang ngắm mây một cách xuất thần.
Nhưng từ trên những đám mây đó có một ngôi sao màu đỏ đang rơi. Điều kỳ lạ là ngôi sao ấy dường như đang rơi xuống mặt biển, hơn nữa còn rơi xuống ngay chỗ trên đầu, nơi mà hắn đang ngồi.
Kỳ lạ là giữa ban ngày thì làm gì có sao, mà không phải sao thì là cái gì lại rơi ngay vào con tàu mà hắn đang đặt thân trong đó. Sự tình không ổn khi Bộ Kinh Vân phát hiện ra đó không phải là một ngôi sao, mà là một quầng lửa, một mũi t·ên l·ửa.
“Bùng”