Chương 109: Bộ Kinh Vân Khởi Hành Đến Đại Mạc
Hiểu Vũ mở miệng nói nhưng ẩn chứa trong đó ba phần sầu bi và bảy phần buồn bã. Một điều bất ngờ nữa là Nguyệt Long trong Đại Mạc Tứ Long hoá ra lại là một nữ nhân, bà ta cũng chính là thân mẫu của Hiểu Vũ.
- Ta đến thăm cháu của ta không được sao?
Giọng nói tuy bình thường nhưng không hề mang sự ấm áp của mẫu thân khi nói với nhi nữ, mà là một chất giọng khàn đục không giống nữ nhân càng chẳng giống nam nhân.
- Cháu ư! Không phải người một mực kịch liệt phản đối mối quan hệ của con và Thiên ca hay sao?
Trong lời nói của Hiểu Vũ dậy lên không ít sự oán trách đối với thân mẫu của mình. Đóa hoa nóng bỏng Đại Mạc giờ đây ủ rũ bi thương khiến cho ai trông thấy cũng phải chạnh lòng.
Còn bà ta thì sao, bà ta có thương con gái của mình hay không. Một bàn tay đen sì với năm ngón tay dài ngoằng gầy guộc đặt lên vai của Hiểu Vũ. Đồng thời một giọng nói trầm trầm vang lên.
- Con gái của ta! Ta làm vậy cũng chỉ vì lo cho con mà thôi. Con còn nhớ sư muội của ta Lộ Như Yến không. Nó cũng là một đại mỹ nữ xinh đẹp kiêu xa bậc nhất Đại Mạc, so ra còn có phần hơn cả con. Nhưng chỉ vì yêu lầm người không nên yêu là tên Lam Nguyệt Thánh chủ, mà uổng phí một đời con gái. Bổn nương không muốn con cũng đi vào con đường đó.
Trong lớp mạng che mặt đen tuyền bỗng có một tiếng thở dài. Đôi khi tình cảm không nhất thiết phải được diễn đạt bằng những cử chỉ âu yếm.
- Nhưng Thiên ca thật lòng yêu thương con, con tuyệt đối tin tình cảm huynh ấy dành cho con là thật lòng.
Hiểu Vũ lệ ngấn rưng rưng nơi tròng mắt, nhìn mẹ của mình với hy vọng bà sẽ cho nàng một tia thương cảm.
- Con gái ngốc của ta à! Nghĩ xem nếu con không phải là đệ nhất mỹ nhân Đại Mạc, thì nó có yêu con không. Đàn ông trên đời toàn là kẻ dối trá, vì nhan sắc mà phụ tình. Đến khi con không còn xinh đẹp nữa nó sẽ lại tìm người phụ nữ khác xinh đẹp hơn. Chuyện tình ái trên đời luôn đầy đau thương mà cuối cùng người phải gánh chịu bi hận chính là nữ nhân chúng ta thôi con à.
Lời Lộ Như Nguyệt nói không phải là không đúng, Hiểu Vũ nhất thời không còn cách nào để biện minh, nàng đành lặng im một lát rồi mới tiếp tục nói.
- Nội tổ phụ của đứa nhỏ này là võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân, bản lĩnh của ông ta cao sâu vô cùng. Biết cháu mình ở đây ông ta nhất định sẽ tìm tới đòi người. Lúc đó mẫu thân đã nghĩ ra được cách nào để đối phó với ông ta chưa?
Hiểu Vũ vừa nói vừa nhìn vào đứa bé đang say sưa ngủ, nàng cố tỏ ra không quan tâm việc này. Nhưng thực ra nàng vẫn lo cho mẹ của mình là Lộ Như Nguyệt. Bởi trên Thiên Sơn nàng đã tận mắt thấy Bộ Kinh Vân xuất kiếm chiêu phi phàm thu thập Dịch Phong.
Tuy mẫu thân của nàng là Nguyệt Long trong Tứ Long Đại Mạc, nhưng làm sao có thể chắc chắn đương cự lại với Bất Khốc Tử Thần. Cho dù là ai thắng ai thua trong cuộc chiến đó, nhất định sẽ phải có n·gười c·hết hoặc b·ị t·hương nặng, đó là điều mà nàng không mong muốn sẽ xảy ra.
- Hiểu Vũ! Con lo xa rồi đó, Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp của ta là song tuyệt thần công của Đại Mạc, năm xưa nếu bổn lão nương không nể mặt sư muội, thủ hạ lưu tình thì tên họ Lam kia đâu có thể dựng nên Lam Nguyệt Tông, đâu có thể chen chân được vào trong Tứ Long của Đại Mạc. Huống chi mãnh hổ hạ sơn nan địch địa đầu xà, Đại Mạc là lãnh địa của ta. Nếu Bộ Kinh Vân dám đến đòi người thì gió cát Đại Mạc sẽ là mồ chôn của hắn.
Thì ra Lộ Như Nguyệt này chính là sư tỷ của Lộ Như Yến mẹ của Tuyết Tâm Nam. Bà ta thực có bản lĩnh c·hôn v·ùi Bộ Kinh Vân trong gió cát Đại Mạc sao.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ mây đen đang dần dần chuyển động, báo hiệu một cơn bão tố sắp ập xuống bầu trời Đại Mạc.
Bộ Kinh Vân ông ta nhất định sẽ không bỏ rơi cháu của mình, vì Thiên nhi vì giọt máu cuối cùng của Bộ gia, bằng mọi giá đứa bé phải được mang về Trung Nguyên.
Trên bến tàu sau Mai Hoa Trấn, một con thuyền lớn sắp dương buồm ra khơi, nhắm phía cuối Đại Mạc đi tới. Trên thuyền ngoài các thuyền phu khỏe mạnh đang căng buồm rút neo còn có một người, người này ngồi yên lặng đến một cọng lông mày cũng không rung, không biết y đang nghĩ gì chỉ biến y rất im lặng, một sự im lặng c·hết tróc đến đáng sợ. Người đó không ai khác chính là Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân.
Trên bờ biển còn có mặt cả trăm người của Đồng Minh Hội đang vây kín, ai nấy cũng thần sắc bàng hoàng. Điều đó vốn chẳng có gì phải ngạc nhiên, bởi mới lúc trước đó họ vừa phải đối mặt với tử thần. Hỏi rằng có ai đối mặt với tử thần mà không bàng hoàng, không lo sợ cơ chứ.
Giữa những cơn gió biển hùng dũng thổi từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ đá, trên đó có hai người đang đứng. Một người ai cũng có thể nhận ra chính là Minh Chủ Lăng Hạo Phi, tóc của y vẫn còn bết lại bởi mồ hôi chảy ra khi tử thần đưa ra phán quyết. Giờ đây tuy lấy lại được tinh thần, nhưng nét sợ hãi vẫn còn lưu lại trong ánh mắt của họ Lăng.
Trước kia nghe danh Bất Khốc Tử Thần vốn cho là chẳng có gì to tát, đến khi đối diện mới thấy giang đồ đồn đại còn thua xa thực tế rất nhiều. Nhưng lẽ nào để Bộ Kinh Vân rời đi như thế, hắn đã đến thẳng tổng đàn làm một phen chao đảo, để hắn đi dễ dàng như vậy sau này Đồng Minh Hội liệu còn mặt mũi nào trước võ lâm đồng đạo. Chính thế Lăng Hạo Phi mới quay sang người kế bên cất tiếng.
- Tiên sinh! Chúng ta mất bao nhiêu công sức giăng thiên la địa võng, lẽ nào để Bộ Kinh Vân ra đi dễ dành như vậy?
Người này đứng trước gió bão mà gió bão dường như cũng tránh đối diện với ông ta, chỉ có chỏm râu dài vẫn bay phất phơ trong gió. Ông ta nghĩ gì và sẽ làm gì thì không ai biết, nhưng chắc chắn điều ông ta làm luôn có tính toán chu toàn.
- Bộ Kinh Vân quả thật không dễ đối phó chút nào, chẳng trách cả đám Đông Doanh cũng không dám coi thường y.