Rất rõ ràng, lôi kiếp của Tần Ninh và lôi kiếp của Thạch Cảm Đương hoàn toàn khác nhau.
Tiên kiếp của Thạch Cảm Đương chỉ có một đạo, chỉ một tia chớp cuồn cuộn giáng xuống rồi kết thúc.
Nhưng đạo tiên kiếp đầu tiên này của Tần Ninh, khi tia chớp hạ xuống hoàn toàn không giống kết thúc mà giống như là... tiên kiếp lùi bước thì đúng hơn?
Mà lúc này, Tần Ninh cũng ngạc nhiên ra mặt.
Tiên kiếp đâu?
Tần Ninh khó hiểu nhìn bầu trời.
Giữa những tầng mây đen, ánh sáng chớp giật xé trời dường như có thể xé nát Tần Ninh bất cứ lúc nào.
Thế nhưng những tiên kiếp khủng khiếp kia lại không chịu giáng xuống.
Bất cứ ai cũng cảm nhận được nếu như những đạo tiên kiếp kia hạ xuống, chắc chắn chúng sẽ kinh khủng hơn cả tiên kiếp của ba người Khúc Phỉ Yên, Thần Tinh Dịch và Thạch Cảm Đương cộng lại.
À thì, có Thạch Cảm Đương hay không cũng chẳng sao.
Nhưng trước mắt, tiên kiếp lại thể hiện sự suy sụp, không dám giáng xuống.
Lúc này, Tần Ninh đứng dưới tiên kiếp, nhướng mày nhìn cảnh tượng này.
"Sao đấy?
Không dám bổ xuống à?"
Tần Ninh phá lên cười: "Nếu là vậy thật thì ta vũ hóa thành tiên luôn cũng tốt".
Sau khi cất tiếng cười, Tần Ninh bước lên một bước.
Bậc thang tự xuất hiện dưới chân hắn rồi từ từ hiện ra từng nấc thang, hướng về phía thời không cao tận mây xanh. Lúc hắn cất bước, bóng dáng hắn cũng dần biến mất không thấy nữa.
Theo ghi chép trong kỷ nguyên của Trung Tam Thiên, Phàm Trần Tiên Tần Ninh, vũ hóa thành tiên, tiên kiếp không dám hạ xuống.
Cảnh tượng này trở thành hình ảnh trọn đời không thể xóa bỏ trong lòng vô số người tu hành! Sau khi bước vào bậc thang tiên, Tần Ninh như đặt mình vào chín tầng trời, bốn phía xung quanh đều yên bình và ưu nhã.
Mây trắng mờ mịt, tiên khí lúc ẩn lúc hiện.
Đứng giữa mảnh thiên địa như này, Tần Ninh chỉ cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều được gột rửa như đi vào cõi thần tiên.
Dần dần, những tiên khí xung quanh bắt đầu tụ tập, hợp nhất, hóa thành từng tia sáng tiên như biển mây mù mịt trôi lơ lửng xung quanh Tần Ninh.
Lúc này, hắn nắm chặt tay lại, bùng nổ sức mạnh trong cơ thể ra ngoài.
Thân xác.
Khí huyết.
Hồn phách.
Ba thứ này như là ba cá thể độc lập nhưng dường như có muôn vàn gắn kết thắt chặt nhau lại.
"Thành tiên rất khó, khó là do khó lên trời xanh...", Tần Ninh lẩm bẩm: "Rốt cuộc tiên kiếp của mình là sao thế nhỉ...", không ai có thể trả lời câu hỏi này của Tần Ninh.
Lúc này, từng đạo tiên khí tràn vào trong cơ thể Tần Ninh, khiến cho thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, hư vô mờ mịt hơn.
Đúng lúc này, thấp thoáng cơ thể của Tần Ninh đã hợp nhất với thiên địa.
Tiên.
Hư vô mờ mịt, cao cao tại thượng.
Tiên Nhân cũng là người.
Chẳng qua là người mạnh hơn.
Cả hồn phách, thân xác lẫn khí huyết của Tần Ninh đều đã được trải qua lễ rửa tội của tiên khí.
Chẳng hiểu sao tiên kiếp lại không dám giáng xuống, mà bây giờ hắn vẫn bắt đầu tiếp nhận lễ rửa tội của tiên khí như cũ.
Tần Ninh biết rằng sau khi lễ rửa tội kết thúc, hắn sẽ có thể bước vào Thượng Tam Thiên, là... Tiên Giới chân chính! Tần Ninh chậm rãi cất bước trong biển mây mênh mông này... Một lúc sau, hắn đi tới vị trí không biết là thế giới gì.
Ở phía trước có một bóng người đang đứng chắp tay nhìn về phương xa, mặc dù phía xa kia cũng lạc vào mây mù, không thể thấy được bất cứ điều gì.
Thấy bộ y phục đen như mực kia, Tần Ninh hơi ngẩn người.
"Cha!"
Tần Ninh ngạc nhiên thốt lên.
"Con trai!"
Bóng người áo đen xoay lại nhìn về phía hắn, cũng cười vui vẻ.
"Cha, sao... sao người lại ở đây?"
Người đàn ông áo đen có gương mặt sắc như dao khắc, khí chất nho nhã hiền lành, vừa thanh tú vừa sắc bén.
Lúc này, người đàn ông áo đen nhìn Tần Ninh, mỉm cười hỏi: "Ta đang chờ con đây!"
"Chờ con?"
Trước khi lịch kiếp, Tần Ninh là con của Vô Thượng Thần Đế người đứng đầu Cửu Thiên Vân Minh, là Nguyên Hoàng Thần Đế mà vạn giới đều kính ngưỡng.
Đối với Tần Ninh, Thần Đế thì vô số nhưng người đứng đầu thực thụ đương nhiên là phụ thân hắn rồi.
Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, vô địch suốt đời suốt kiếp! Lúc này, Mục Vân cười nói: "Ta đang chờ tiểu tử con độ tiên kiếp đây!"
Hai cha con nhìn nhau.
"Nhưng tiên kiếp của con đơn giản lắm..." "Là ta làm đấy!"
Mục Vân cười hỏi: "Còn nhớ Vạn Cổ Tinh Thần Quyết mà ta đã truyền cho con không?"
"Con nhớ chứ... Con còn suýt chết vì nó nữa cơ...", lúc này, ở Tần Ninh không còn chút gì vĩ đại của Phàm Trần Tiên hay cao thâm của Nguyên Hoàng Thần Đế nữa, chỉ còn lại sự khiêm tốn của một đứa con trai khi đứng trước mặt phụ thân mình.
"Con mạnh hơn ta tưởng".
Mục Vân nghiêm túc nói: "Ban đầu kế hoạch của ta là để con tu hành Vạn Cổ Tinh Thần Quyết, khi con trở về Trung Tam Thiên sẽ phát hiện ra sự ảo diệu trong Vạn Cổ Tinh Thần Quyết. Vì lo lắng con sẽ gặp trở ngại về pháp quyết, ta đã sửa đổi tiên kiếp của con rồi!"
"Hả?"
Tần Ninh đực mặt ra.
"Sửa đổi tiên kiếp á?"
Mục Vân vỗ vào bả vai của con trai, cười nói: "Đây không phải chuyện to tát gì, là chúa tể của thế giới này, ta phải làm được mấy chuyện nhỏ này chứ!"
"Cho con ta đi cửa sau một lần có là gì?"
Nghe thấy câu này, trong lúc nhất thời Tần Ninh không biết nên nói gì.
"Người lo lắng con không thể kiểm soát được Vạn Cổ Tinh Thần Quyết nên trải đường trước cho con hả?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Người coi thường con trai người quá rồi đó..." "Ha ha ha ha...", Mục Vân phá lên cười, vỗ vào vai Tần Ninh rồi nói tiếp: "Bây giờ con biết vì sao ta rời đi rồi chứ?"
"Ma tộc ở ngoại vực đáng sợ thế ạ?"
"Ma tộc?"
Mục Vân cười nói: "Không không không, là chủng tộc Đại Thiên trên thế giới Đại Thiên cơ".
Mục Vân nghiêm túc nói: "Những thứ con thấy bây giờ chỉ là những sinh vật cấp thấp trong chủng tộc Đại Thiên mà thôi. Thế giới Đại Thiên mà con nói chỉ bao hàm Thương Mang Vân Giới này, nhưng thế giới Đại Thiên thực thụ bao gồm rất nhiều thế giới".
"Thế giới rộng lớn hơn ta và con nghĩ nhiều, sự phong phú về chủng tộc cũng là như thế".
"Trong tương lai, con sẽ gặp được nhiều sinh linh hơn, có điều không phải tất cả đều là kẻ xấu, đương nhiên cũng đều chẳng phải kẻ tốt lành gì".
Nghe phụ thân nói vậy, Tần Ninh nhướng mày.
Cha đang ẩn ý gì đó.
Thế rồi Mục Vân cười nói: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, sau này gặp phải đám người kia thì không cần phải đánh giết ngay, nếu thích hợp thì hợp tác cũng chẳng sao".
Tần Ninh hỏi: "Cha, ý người không phải vẫn là không đánh lại thì hợp tác sao?"
Nghe thấy câu này, Mục Vân cười ha ha: "Cũng khỏe, con không cần lo lắng gì cho ta đâu, con mới là người cần phải cẩn thận đấy".
"Phong thần châu mà người cho con..." "Con nhìn lại con đi, mới lên Thượng Tam Thiên, đạt tới cảnh giới Tiên Nhân thôi. Chậm quá, con phải tiến bộ mau lên, không khéo đệ đệ và muội muội con đã sắp đuổi kịp con rồi cũng nên..." "Cha à, phong thần châu..." "Thôi, ta hết việc rồi".
Mục Vân cướp lời: "Thấy con bình an là đủ rồi. Nhóc con, con phải lo mà cảm thụ tại đại thế giới Thương Mang này nhé, có một số thứ con phải tìm hiểu không ngừng nghỉ đấy. Đừng cho rằng đây là dấu chấm hết cho chín kiếp của con, đây mới là bước đầu tiên để con tìm tòi về cuộc đời mới này!"
Dứt lời, bóng dáng Mục Vân biến mất, chỉ để lại Tần Ninh hoang mang...