Con đường cổ xưa hạ xuống kia còn là gì khác ngoài đại đạo tiếp đón Tiên Nhân chứ?
Thạch Cảm Đương đã vũ hóa thành tiên rồi ư?
Nhưng sao lại kỳ cục thế kia? Chỉ có một đạo tiên kiếp thôi ư?
Độ kiếp kiểu quái gì thế này! Bấy giờ Thạch Cảm Đương cũng cảm nhận được lối đi vừa xé thiên địa ra kia ẩn chứa một nguồn sức mạnh hoàn toàn khác biệt và đang gột rửa cơ thể mình.
Tiên khí! Đây là khí của Tiên Nhân! Hắn ta sắp thành tiên rồi ư?
Thạch Cảm Đương nhìn Tần Ninh ở đằng xa bằng vẻ mặt không thể tin được, gào lên: "Sư tôn ơi, con... có phải bị gì rồi không?"
Sao lại có mỗi một đạo tiên kiếp thôi thế này! Không phải sư tôn nói tiên kiếp càng nhiều thì có nghĩa rằng thành tựu giành được trong tương lai sau khi trở thành Tiên Nhân sẽ càng lớn sao! Nhưng trước mắt chỉ mới có một đạo tiên kiếp thôi, thế nghĩa là sao?
Thạch Cảm Đương hắn ta không có tiềm lực à?
Hiện tại, đến tiên kiếp của Thần Tinh Dịch cũng đã tới một trăm lẻ sáu đạo rồi.
Còn số tiên kiếp của Khúc Phỉ Yên cũng đã tới chín mươi hai đạo.
Hắn ta lịch kiếp sau hai người kia, vậy mà bây giờ lại kết thúc sớm hơn bọn họ.
Nhanh quỷ thần! Trên khoảng không gần đó, Tần Ninh cất tiếng: "Thạch Đầu, đừng lo lắng, ngươi chỉ cần nhớ vi sư từng nói với ngươi rằng ngươi khác những người khác, vĩnh viễn khác, nhớ lấy".
Lúc này, trong lối đi đã xé toạc bầu trời kia tỏa ra một luồng sức mạnh muốn hút Thạch Cảm Đương rời khỏi Trung Tam Thiên.
Hắn ta lập tức cười ha ha: "Không sai, lão tử khác với tất cả mọi người".
"Sư tôn, đồ nhi đi trước một bước, chúng ta gặp lại tại Tiên Giới nhé!"
"Được!"
Tiên kiếp của Thạch Cảm Đương tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ai nấy đều được một phen mở mang tầm mắt trước sự lịch kiếp diễn ra chóng vánh ấy.
Thời gian trôi qua từng chút một, dàn dần, tiên kiếp của Thần Tinh Dịch đã chạm tới con số một trăm mười tám đạo.
Giờ phút này, khi đạo tiên kiếp thứ một trăm mười tám giáng xuống, hư không như bị đập nát, cơ thể Thần Tinh Dịch trông cũng vô cùng thê thảm.
Tiên kiếp đã đến cấp độ này mà vẫn có thể ngang ngạnh chống lại thì không hề đơn giản chút nào.
"Chỉ là tiên kiếp thôi mà đòi đánh chết lão tử ư?
Đừng có mơ!"
Một tiếng thét vang lên, truyền đi khắp thiên địa. Thân hình cao ráo của Thần Tinh Dịch đứng giữa trời đất, trên bầu trời cao vạn trượng như một vị thánh thần.
Mặc dù bình thường hắn ta cà lơ phất phơ, hễ thấy người đẹp là đứng sững như trời trồng nhưng trên con đường tu hành chưa bao giờ đùa giỡn.
"Tới đi!"
Sau tiếng thét của Thần Tinh Dịch, đạo tiên kiếp thứ một trăm mười chín một lần nữa hạ xuống.
Ầm ầm... Cơ thể Thần Tinh Dịch hoàn toàn nổ tung.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn trên trời.
Thất bại ư?
Chắc không đâu nhỉ?
Lúc tưởng như cơ thể của Thần Tinh Dịch nổ tung, tiếng đùng đoàng lại vang tận mây xanh một lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Thần Tinh Dịch đang đứng giữa không trung như chìm trong ánh sáng vô tận, vầng sáng ấy lóe lên những vận luật đặc biệt.
Thân thể vỡ tan tành của Thần Tinh Dịch được đắp nặn lại ngay lập tức.
Mà ngay sau đó, cả trong lẫn ngoài cơ thể hắn ta được bao phủ trong tiên khí, trong đó phần lớn là khí Huyền Hoàng nồng nặc quanh quẩn mãi không tan.
"Đã thật!"
Thầm nghĩ trong lòng, giờ đây Thần Tinh Dịch đã lột xác nghiêng trời lệch đất.
Vẫn là hắn ta, nhưng cũng không còn là hắn ta.
"Thành tiên rồi...", Thần Tinh Dịch siết chặt hai quả đấm, trong đôi mắt tràn trề tia sáng, hắn ta hào hứng hô to: "Ngủ với tiên nữ thôi!"
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch nhìn về phía Tần Ninh, quỳ một gối xuống đất rồi cúi người nói: "Sư tôn, đồ nhi thành tiên rồi ạ!"
"Ừm...", Tần Ninh phẩy tay, Thần Tinh Dịch được đưa đi.
Trung Tam Thiên không cho phép Tiên Nhân tồn tại.
Thượng Tam Thiên mới là thế giới của Tiên Nhân.
Ầm ầm ầm... Thạch Cảm Đương, Thần Tinh Dịch lần lượt rời đi, mà vào lúc này, một làn sóng âm khủng khiếp khác bộc phát ra một lần nữa.
Tiên kiếp của Khúc Phỉ Yên cũng đang ngưng tụ, giáng xuống.
Đó là đạo tiên kiếp thứ một trăm mười chín.
Tiên kiếp của Khúc Phỉ Yên thoạt trông còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn cả tiên kiếp của Thần Tinh Dịch.
"Phá!"
Một tiếng quát vang khắp thiên địa, dường như trong cơ thể Khúc Phỉ Yên có muôn vàn khí văn hóa thành vô số bùa chú bao trùm lấy cơ thể nàng thật kĩ càng.
Ầm... Vào lúc này, đạo tiên kiếp thứ một trăm mười chín ầm ầm giáng xuống.
Khúc Phỉ Yên run bần bật, gương mặt mỹ miều hờ hững hiện lên sự kiên cường.
Đã đến nước này, nàng tuyệt đối không được thua.
Tiếp đến là đạo tiên kiếp thứ một trăm hai mươi.
Bùm... Người Khúc Phỉ Yên run lên, trông nàng như sắp sửa tan vỡ vậy.
Nhưng đúng lúc này, một nguồn sức mạnh khó nói, khó có thể diễn tả lóe lên từ trong cơ thể Khúc Phỉ Yên, tràn ngập thiên địa tứ phương.
Sau khi đạo tiên kiếp thứ một trăm hai mươi kia hạ xuống, sức mạnh kỳ bí kia cũng tán loạn.
Nhưng cuối cùng Khúc Phỉ Yên cũng đã vượt qua được.
Chân trời xé toạc.
Một tia tiên khí rực rỡ ùn ùn hạ xuống trần gian.
Khúc Phỉ Yên đưa mắt nhìn Tần Ninh.
"Nàng đi trước đi!"
Tần Ninh cười nói: "Đợi đến khi cùng là Tiên Nhân, chúng ta gặp nhau tại Thượng Tam Thiên nhé".
"Ừm...", ba nhân vật đã đến đỉnh cao của Hư Tiên là Thạch Cảm Đương, Thần Tinh Dịch và Khúc Phỉ Yên đã tiếp nhận thử thách của tiên kiếp vào giây phút quy tắc của thiên địa khôi phục như ban đầu.
Điều này cũng không ngoài dự đoán của Tần Ninh.
Thật ra, nội dung những năm gần đây hắn dạy dỗ ba người đều liên quan tới cách đối phó với tiên kiếp.
Chẳng qua, điều làm hắn ngạc nhiên hơn cả là tiên kiếp của Thạch Cảm Đương quá tùy tiện... Đến lúc này, các võ giả trên Trung Tam Thiên hào hứng cả lên.
Hóa ra tiên kiếp là như vậy.
Cảnh tượng ấy thật sự khiến người ta nhìn mà sục sôi ý chí chiến đấu.
Phải biết rằng, một khi vượt qua cửa ải này thì sẽ trở thành Tiên Nhân.
Trên thế giới Đại Thiên này, thần, tiên, người có thể nói là ba cấp bậc khác nhau một trời một vực.
Cho dù là Hư Tiên đứng đầu Trung Tam Thiên thì suy cho cùng cũng chỉ là người phàm lợi hại hơn.
Còn tiên chính là một cấp bậc khác.
Nét mặt Tần Ninh vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng sau đó, hắn biến sắc.
Tiên kiếp của hắn cũng tới rồi! Tần Ninh không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
"Chiêm Viễn!"
"Vâng?"
"Ta giao lại Trung Tam Thiên này cho ngươi đấy".
Tần Ninh hờ hững nói.
Hắn vừa cất lời, trong lòng Chiêm Viễn đã hiểu.
Chiêm Viễn nhìn về phía Tần Ninh, cúi người nói: "Mong Tần đại nhân hãy chăm sóc tỷ tỷ ta thật tốt".
"Chắc chắn rồi!"
Dứt lời, Tần Ninh bước lên một bước. Mà vào lúc này, tiếng nổ vang lên khắp nơi, mây đen che trời, gió rít gào mãnh liệt, tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Giờ phút này, khí tức khủng khiếp bộc phát ra.
Tiên kiếp của Tần Ninh đã tới rồi! Vào lúc này, hư không rách toạc, không ngừng xoay tròn, hóa thành một kẽ nứt kinh thiên động địa. Tiếng sấm càng dữ dội bao nhiêu, khe hở càng dài ra bấy nhiêu. Cuối cùng, nó hóa thành từng xiềng xích từ trên trời giáng xuống.
Đây là tiên kiếp của Tần Ninh ư?
Hình như kinh khủng quá rồi.
Không ít võ giả Trung Tam Thiên đồng loạt né tránh.
Phàm Trần Tiên! Độ kiếp! Ầm... Tiếng sấm rền vang lên, thiên địa biến sắc, giữa thiên địa này, một đạo tiên kiếp từ trên trời giáng xuống, nện thẳng lên người Tần Ninh.
Chỉ mới một đạo tiên kiêp hạ xuống thôi mà cơ thể của Tần Ninh thoáng chốc đã nứt da nứt thịt, máu chảy đầm đìa.
Tuy nhiên, thời gian một chung trà trôi qua, dù mây đen giăng khắp trời, tiếng sấm cuồn cuộn nhưng vẫn không có một đạo tiên kiếp nào tiếp tục rơi xuống.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đạo thứ hai đâu?
Sao không có nữa?