"Sư tôn!"
Quay ngoắt sang nhìn Tần Ninh, trên gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Người... người tỉnh rồi!"
Trong lúc nhất thời, Khúc Phỉ Yên vô cùng kích động. Nàng bổ nhào lên người Tần Ninh, đôi mắt đỏ hoe.
Nàng vùi đầu vào ngực Tần Ninh rồi ngẩng đầu lên, nói với vẻ trong veo và tội nghiệp: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
Tần Ninh nằm trên giường, mở mắt ra, thều thào hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Được khoảng năm trăm năm rồi".
Khoảng năm trăm năm! Tần Ninh ngỡ ngàng, muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy hồn phách của mình không thể nào điều khiển được thân xác! "Đừng đè... đè ta...", Tần Ninh nói một cách khó khăn: "Ngươi đè ta không thở được!"
Khúc Phỉ Yên nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên, chống hai tay ở hai bên hông Tần Ninh rồi nói với vẻ không vui: "Yên Nhi có đè sư tôn đâu!"
"Đang đè kia kìa...", Tần Ninh liếc mắt nhìn thứ nặng trĩu đang đè lên ngực mình, bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy câu này, Khúc Phỉ Yên cũng không thèm để ý, cười nói: "Sư tôn, người tỉnh rồi, để con đi tìm bọn hắn".
"Ừm...", trong vòng chưa tới mười ngày, núi Đại Tiên Sư trở nên náo nhiệt cả lên.
Hai người Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn trở về trước, thấy Tần Ninh tỉnh lại thì vô cùng hào hứng.
Phu phụ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh.
Phu phụ Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển.
Phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.
Sáu người thấy Tần Ninh tỉnh lại đều kích động đến bật khóc.
Hứa Huyền Diệp cũng đứng sau lưng cha mẹ nhìn đại ca bằng đôi mắt đỏ hoe.
"Trần Nhi, con có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cố Ôn Uyển vội vàng hỏi.
Ngụy Hiên cũng ân cần hỏi han: "Đúng đấy, đúng đấy, mấy ngày nay con thấy sao rồi?"
Lâm Uyên cũng mỉm cười: "Có đói bụng không, cha nấu ăn cho con nhé?"
Tần Ninh cũng có thời gian rảnh rỗi hiếm có, nhắc lại rất nhiều chuyện với các cha mẹ.
Mặc dù đã năm trăm năm trôi qua nhưng đến tận hôm nay Trung Tam Thiên vẫn chưa bốn bề yên ổn. Chuyện của Ma tộc thì giải quyết rất nhanh, nhưng thế lực các nơi trong các đại thiên cạnh tranh lẫn nhau thì chưa bao giờ dừng.