Phong Thần Châu

Chương 8617: Đây là chuyện rất khó.




 Xưa kia, khi chưa bắt đầu chuyển thế, Tần Ninh đã từng bắt tay vào tu luyện, kết quả... suýt thì chết.  

 

Có điều lần này, sau khi chuyển thế, Tần Ninh tu luyện lại từ đầu, từ Cửu Linh Tinh Thần Quyết đến Cửu Đế Tinh Thần Quyết. Khi tu luyện nội dung của năm cuốn này đều không xảy ra vấn đề gì.  

 

Nhưng bây giờ lại có.  

 

Giờ đây, trong biển hồn phách của Tần Ninh, nhìn thoáng qua không hề tràn đầy hồn lực mà là Tinh Thần lực.  

 

Những Tinh Thần lực kia lóe sáng như dải ngân hà vô tận trên trời đêm.  

 

Mà hồn phách của Tần Ninh thì bị những Tinh Thần lực này lôi cuốn, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.  

 

Năm trăm năm qua, mỗi ngày Tần Ninh đều thử dung nạp những Tinh Thần lực kia nhưng lần nào cũng thất bại.  

 

Gần đây, cuối cùng cũng có tiến triển.  

 

Những đốm sáng ngôi sao kia dường như đã bắt đầu dung hợp với khí tức hồn phách của hắn.  

 

Điều này khiến Tần Ninh tưởng như mây mù xua tan, nhường chỗ cho bầu trời quang đãng vậy, thậm chí hắn còn cảm động đến nỗi muốn khóc.  

 

Năm trăm năm.  

 

Quãng thời gian không một tiếng động, không một âm thanh như biến thành người mù, kẻ điếc này thật sự khiến Tần Ninh rất uất ức.  

 

Ban đêm, trong đại điện rất yên tĩnh.  

 

Sau khi rửa mặt chải đầu, Khúc Phỉ Yên mặc một bộ váy sam mỏng bằng lụa màu hồng nhạt, bên dưới váy sam ấy là làn da trắng không tì vết.  

 

Mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm, tất cả kết hợp lại với nhau tạo nên vẻ e lệ của nàng.  

 

Đi đến bên chiếc giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên lên giường, tới gần Tần Ninh một cách thân mật, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, Yên Nhi qua nằm với người đây...", mấy năm qua, Khúc Phỉ Yên có thể nói là đã nghiện việc nằm cạnh Tần Ninh, ngày nào cũng kề bên hắn.  

 

Chẳng qua là Tần Ninh đang ngủ say nên chẳng hay biết gì.  

 

Khúc Phỉ Yên nằm xuống giường, cười ngọt ngào rồi nhắm mắt lại.  

 

Sáng sớm hôm sau.  

 

Tần Ninh cảm thấy mình đã có thể mở mắt ra được. Mà ngay sau đó, hắn cảm giác hình như hai tay mình đang nắm thứ gì mềm mại.  

 

Cúi đầu nhìn, Tần Ninh sững sờ trợn mắt.  

 

Đúng lúc này, Khúc Phỉ Yên trên chiếc giường nhỏ cũng tỉnh dậy, vươn vai ngồi dậy, còn hai tay Tần Ninh đang đặt ở đâu thì nàng không thèm để ý chút nào.  

 

"Sư tôn, con xuống giường trước nhé".  

chapter content