Quan trọng nhất là, Tần Ninh đã ngủ mê man năm trăm năm.
Mà không có sự hiện diện của một người nổi tiếng là tàn nhẫn như Tần Ninh thì không ít người đều bắt đầu rục rịch.
Suy cho cùng, quyền uy mà Tần Ninh thể hiện ra trong cuộc chiến với Tiên Nhân ngày ấy đã làm tất cả mọi người rúng động. Thế nhưng Tần Ninh đã hôn mê, cho dù thực lực của Khúc Phỉ Yên rất mạnh thì cũng không thể nào làm mọi người run sợ.
Thế giới của võ giả chính là như vậy.
Tranh chấp sẽ không bao giờ kết thúc.
Thật ra Tần Ninh không cảm thấy ghét hay phản cảm với những mâu thuẫn này, hắn chỉ hy vọng khi Ma tộc ở ngoại vực kéo tới, tất cả mọi người sẽ đồng lòng đối phó với bọn Ma tộc kia.
"Song Nhi...", hôm nay, Tần Ninh đang ngồi trên ghế xích đu trên bậc thang ngoài cung điện thì Lý Ngọc Tinh và mấy người mang đồ ăn ngon đến.
"Nếm thử xem nào".
Chẳng mấy chốc mọi người đã dọn chén bát ra.
Tần Ninh vội vàng nịnh nọt: "Cơm mẹ nấu ngon nhất trần trời!"
"Nói nhiều quá, ăn nhanh lên".
"Dạ...", Tần Ninh không chút khách sáo, ăn ngốn nghiến như thể trở về với kiếp thứ bảy, khi đó hắn là Ngụy Vô Song cũng như thế... Lý Ngọc Tinh day dứt nói: "Năm trăm năm qua, ta và cha con cũng đã phát triển Bắc Thương Môn rồi. Ban đầu con một thân một mình đối đầu với Tiên Nhân, cha mẹ chẳng giúp được gì cho con cả..." "Mẹ!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Người nấu cơm đã là trợ giúp lớn nhất cho con rồi đấy ạ".
"Con không cần mẹ và cha thay đổi gì cả, hai người muốn sống thế nào thì sống thế đó. Con mong hai người luôn là chính hai người, luôn sống vui vẻ".
Đôi mắt Lý Ngọc Tinh đỏ hoe.
"Sao lại khóc...", Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Khóc là xấu lắm đó, coi chừng ngày nào đó cha tìm cô nào trẻ trung, xinh đẹp về đó nha".
"Chàng ấy dám!"
Lý Ngọc Tinh nghiêm túc nói.
"Sư tôn, Lý bá mẫu!"
Đúng lúc đó, Khúc Phỉ Yên điều khiển một thanh trường kiếm bay xuống.
"Thơm quá...", nhìn những món ngon được bày ra, Khúc Phỉ Yên không thể không nói: "Những năm qua thỉnh thoảng ta mới có cơ hội nếm tay nghề của Lý bá mẫu thôi, ta thèm lắm rồi đây này".
"Thích thì ngươi cứ ăn nhiều hơn nhé".
"Vậy ta không khách sáo nha".
Thấy hai thầy trò ăn ngấu nghiến, Lý Ngọc Tinh càng vui mừng hơn.
Nhìn Khúc Phỉ Yên, Lý Ngọc Tinh cũng rất hài lòng. Cô gái này cũng là học trò của con trai bà ấy như Chiêm Ngưng Tuyết.
Mặc dù Chiêm Ngưng Tuyết cũng vậy nhưng nàng ta không giỏi mấy chuyện này.
"Con trai!"