Đành chịu thôi, nhận được sức mạnh bản nguyên từ một chiếc vảy rồng của Tạ Thanh, cộng thêm nuốt quá nhiều dịch sinh mệnh bản nguyên làm cho toàn thân Thạch Cảm Đương mọc vảy rồng và chạc cây, không thể nào hao mòn nổi. Hắn ta phải dựa vào chiến đấu để thăng cấp, hao mòn những sức mạnh này.
Tại Xích Tiêu Thiên.
Đại Tiên Sư Cung.
Trong cung có vô số bục cao được xây dựng, những cái bục này cao đến trăm trượng, phía trên có một tòa cung điện vuông vức, hùng vĩ.
Nơi này chính là chỗ ở của đại tiên sư Khúc Phỉ Yên.
Cả cung điện khổng lồ được các cây cột ngọc chống đỡ.
Trong cung điện có những căn phòng không xây tường ngăn cách, trông vô cùng rộng rãi.
Những tấm rèm trong đại điện nhẹ nhàng phất phơ theo gió.
Lúc này, sâu trong cung điện, Tần Ninh đang nằm yên trên giường.
Khúc Phỉ Yên trong bộ váy dài xinh xắn, động lòng người ngồi bên mép giường.
"Sư tôn, khi nào người mới tỉnh lại đây...", Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, càm ràm: "Người mà không tỉnh lại nữa thì Yên Nhi sẽ phi thăng đó!"
Tuy nhiên, Tần Ninh đang nằm trên giường lại chẳng hề quan tâm.
Khúc Phỉ Yên kìm lòng không đặng nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc ngà đến, vuốt ve gương mặt của Tần Ninh.
Năm trăm năm qua, mặc dù sư tôn ngủ say nhưng lại thành ra nàng có thể sống cùng với sư tôn mỗi ngày, thế nên nàng cũng rất vui.
Cơ mà giá như sư tôn có thể tỉnh lại, tiến tới làm những chuyện sung sướng với nàng thì càng tốt.
Chẳng hạn như... dạy nàng luyện khí.
Thấy Tần Ninh vẫn nằm yên như cũ, Khúc Phỉ Yên cất bước rời khỏi đại điện.
Năm trăm năm qua, hồn phách của Tần Ninh luôn rơi vào trạng thái bị cuốn đi.
Và trạng thái này không phải tới từ bản thân Tần Ninh mà tới từ... phía trên thiên địa.
Tinh Thần lực! Vạn Cổ Tinh Thần Quyết! Đây là một môn võ quyết mà năm xưa phụ thân Mục Vân để lại cho hắn. Phụ thân nói ông không tu luyện được môn võ quyết này nên giao lại cho hắn.