Tiếng kêu gào thảm thiết từ từ nhỏ dần.
Đám người Lý Tồn Tiên, Lục Kha đều run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Lão đạo sĩ híp mắt nhìn Tần Ninh.
Lão chưa tiếp xúc với huyết trận nên không biết nó có công năng gì.
Nhưng việc Tần Ninh phá giải được huyết trận, lại còn kiểm soát được nó đã vượt ngoài dự đoán của lão.
Lúc này các võ giả còn sống sót nào còn can đảm chống cự, đồng loạt tản ra tứ phía, chạy bạt mạng rời khỏi đây.
Thủ đoạn giết người của Tần Ninh quá khủng khiếp, ai không sợ mới là lạ.
Giữa những tiếng ầm ầm vang lên không dứt, Tần Ninh đứng trước Huyết Trì, tay hơi nắm lại. Các sợi tơ máu từ từ hội tụ về một chỗ rồi hóa thành một quả cầu máu.
Cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay.
Lúc này, hắn bay lại gần lão đạo sĩ và những người khác.
Bọn Lý Tồn Tiên, Lục Kha không dám xưng huynh gọi đệ với Tần Ninh nữa, đều câm như hến.
"Lý đại ca".
"Lục đại ca".
Tần Ninh cười tươi: "Cho hai người hai hạt sen đấy".
Nói rồi hắn lấy hai hạt sen ra đưa cho hai người.
"Cái này..."
"Ta không thể nhận được".
Bọn họ lập tức phất tay.
"Cứ nhận đi!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Nhưng phải cẩn thận không được để người khác biết. Muốn bán thì tới Cửu Nguyên thương hội mà bán, muốn dùng vào việc tu luyện thì tìm nơi nào kín kín chút, các ngươi cũng hiểu đạo lý người thường vô tội, mang ngọc mắc tội mà".
Hai người thấy hắn nghiêm túc như thế bèn không từ chối nữa.
Cùng lúc đó, lão đạo sĩ từ bờ Huyết Trì đi tới.
Trong lúc Tần Ninh quay lại nói chuyện với Lý Tồn Tiên và Lục Kha, lão đã tới Huyết Trì kiểm tra, lúc lại đến bên cạnh hắn thì sắc mặt vô cùng e dè, chẳng nói câu nào.
Tần Ninh nhìn Lý Tồn Tiên và Lục Kha, chào: "Đã vậy thì tạm biệt ở đây nhé".
"Cáo từ".
Tần Ninh cũng cất bước.
Lão đạo sĩ vội vàng đuổi theo.