Ba người Cảnh Vân Hà, Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân bị Tần Ninh trói bằng tơ máu đi theo sau.
Nhóm năm người cùng rời đi.
Sau khi ra ngoài Hồng Sơn, Tần Ninh tiến thẳng về hướng nam.
"Tần công tử định đi đâu thế?"
Lão đạo sĩ cười hỏi.
"Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành, Tĩnh Nguyên Châu".
Tần Ninh nói thẳng.
"Phải đánh một trận thật ư?"
"Chứ sao".
Tần Ninh bật cười: "Tiêu diệt bốn châu rồi, ta muốn đến đại lục Cửu Nguyên để xem mặt mũi bá chủ các phe tại đại lục Cửu Nguyên hiện nay ra sao ấy mà".
Lão đạo sĩ nghe vậy thì nhìn hắn, lắc đầu ngao ngán.
Đúng là điên thật mà.
Tên này quá ư là thần kinh.
Sau khi rời khỏi Hồng Sơn, Tần Ninh vung tay lên.
Cửu Anh xuất hiện.
Cơ thể cao trăm trượng của nó trông cực kỳ hùng vĩ.
Tràn trề khí tức đáng sợ.
Những cơn sóng gợn khủng khiếp cũng từ từ lan rộng.
Thân thể Cửu Anh nhuộm một màu đỏ thẫm và mọc hàng loạt tảng đá lởm chởm, chín cái đầu hướng ra bốn phía.
Đích thị là một con hung thú rồi.
Lão đạo sĩ thấy nó xuất hiện bèn luôn miệng thán phục: "Con thú này bất phàm đấy".
Cửu Anh cúi một cái đầu xuống, liếc mắt nhìn lão đạo sĩ rồi "xì" một tiếng.
Tần Ninh hỏi: "Lão đạo sĩ, ngươi đi với ta không?"
"Hahaha...", lão đạo sĩ cười xởi lởi: "Tần công tử đi đi, lão đạo sĩ ta đây ngao du thiên hạ một mình đã quen rồi, mấy chuyện đánh đánh giết giết không dành cho ta đâu".
Nói rồi lão toan xoay người rời đi.
"Cho ngươi hạt sen này!"
Tần Ninh hất tay bắn năm hạt sen tới.
Lão đạo sĩ nhận hạt sen mà không bối rối chút nào, sau đó rời đi một cách chớp nhoáng.
"Tần gia, lão đạo sĩ này là người không đơn giản".
Cửu Anh nói với vẻ dè chừng: "Ta cảm nhận được... áp lực rất lớn từ ông ta".