Như thế sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất không chân thành, nếu quả thật không có việc gì mà chỉ là uống chút trà, vậy chúng ta sẽ đi".
Tần Ninh nói xong liền đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Thấy cảnh này, trong lòng Hác Kỉ Suất dựng thẳng lên một ngón cái thật to! Tần Ninh đúng là trâu bò!
"Khoan đã!"
Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa: "Tần công tử cứ bình tĩnh".
Cô ta nói rồi chậm rãi gỡ mạng che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
Đôi mi thanh tú cong cong, đôi mắt trong trẻo.
Mũi ngọc xinh xắn nhô cao, môi đỏ răng trắng.
Mang đến cho người ta cảm giác giống như là bông hoa trong gió, tuy đang ở trước mắt nhưng lại không có cách nào nắm lấy.
Đúng là người đẹp.
Khóe miệng Hác Kỉ Suất lập tức chảy nước bọt, cũng không phải là thấy xinh đẹp quá mà chảy nước miếng, mà là vừa mới đưa chén trà đến miệng uống được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ kia liền quên nuốt xuống...
"Thứ không có tiền đồ".
Dược Thập mắng một câu.
Tần Ninh liền ngừng chân quay người.
"Như vậy mới phải, mọi người đều thẳng thắn đối đãi".
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: "Phù Dung lâu là một trong ba bá chủ lớn cao quý ở Linh Nguyên Châu, thiếu lâu chủ mời chúng ta đến là có chuyện gì?"
Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng nâng bình trà lên rót trà cho mấy người lần nữa, mọi hành động cử chỉ đều ôn tồn lễ độ, rất khí chất của thế gia vọng tộc.
Cô ta cũng đã hiểu, Tần Ninh không phải loại người thích khách sáo, có việc gì cứ đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất.
Nguyên Sơ Liễu lập tức nói: "Ta cũng đã nhìn thấy cuộc so tài của hai vị ở trong hiệu thuốc nhà họ Dương rồi".
"Sau đó?"
"Hai vị đều là cao thủ đan thuật, ở trong Linh Nguyên Châu, muốn tìm ra đan sư có đan thuật tốt hơn hai vị là rất khó".
Nguyên Sơ Liễu nhã nhặn nói: "Tại hạ khẩn cầu hai vị, hãy giúp ta chữa trị cho một người".
"Nếu việc này thành công, hai vị có bất kỳ yêu cầu gì, ta đều có thể đồng ý!"
"Chữa trị cho ai?
Bệnh gì?"
Tần Ninh chậm rãi nói.