Tần Ninh nắm lấy tay Thời Thanh Trúc, cưng chiều nói: "Có phải là người đẹp hay không thật ra không quan trọng, chủ yếu là ta muốn xem thiếu lâu chủ này tìm chúng ta làm cái gì!"
"Đúng đúng đúng!"
Hác Kỉ Suất cũng cười nói: "Cuộc đấu võ bảy quận náo nhiệt như vậy, người của Phù Dung lâu còn tới, Nguyên Sơ Liễu này là người mà rất nhiều cao thủ đứng đầu bảy quận muốn gặp cũng không gặp được!"
"Không thể làm người ta mất mặt được!"
Dược Thập liền cười haha! Tần Ninh gật đầu, mấy tên hộ vệ kia liền đi phía trước dẫn đường, dẫn bốn người đi quanh co lòng vòng một lát, cuối cùng đã đến một trang viên trong quận Côn Dương.
Trong ngoài trang viên đều là đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.
Mà ở giữa đình viện lại có cây cỏ vườn tược đình đài lầu các đủ loại màu sắc hình dạng, có thể nói là cái gì cũng tỉ mỉ đẹp đẽ.
Bốn người đi vào trong sân sau dưới sự dẫn đường của mấy tên hộ vệ.
Chỉ thấy trong đình viện, dưới đình đài có một cái bàn đá và mấy cái cái ghế, bốn phía được bao trùm bằng màn che lụa mỏng bay phấp phới theo gió, tiếng đàn nhã nhặn truyền ra từ trong lương đình.
Bốn người lần lượt dừng chân.
Tiếng đàn khoan thai khiến lòng người thanh thản.
Một khúc kết thúc, ba người Dược Thập, Hác Kỉ Suất, Thời Thanh Trúc đều cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái.
Tiếng đàn này dường như có thể kéo lòng người theo...
"Mời vào!"
Trong lương đình, một giọng nói trong trẻo giống như như nước chảy đột nhiên vang lên.
Bốn người lần lượt đi vào trong.
Chỉ gặp một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ váy dài đang ngồi trước bàn đá, cô ta cất cái đàn dài đi, đưa tay mời mấy người ngồi xuống.
Ngay sau đó, người phụ nữ nhẹ nhàng rót trà.
Thời Thanh Trúc cầm chén lên nhấp một ngụm, cảm giác loại trà này không ngon gì hết, chẳng bằng uống rượu, liền chép miệng một cái không nói gì.
Dược Thập cũng nhấp một ngụm, lập tức nói: "Pha trà bằng lá Vụ Lăng..."