Phong Thần Châu

Chương 5840: "Cho ta mượn đàn của ngươi dùng một lát!"  




 Hắn vừa dứt lời, Dược Thập lại sững sờ.  

 

Nhìn Tần Ninh cũng không giống như người có lòng nhiệt tình.  

 

Nếu nói là ngấp nghé sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu này, mặc dù Thời Thanh Trúc kia ở bên cạnh Tần Ninh trông vẫn còn nhỏ, thế nhưng lại vô cùng xinh đẹp, khí chất còn hơn xa Nguyên Sơ Liễu.  

 

Lại nói, sắc đẹp của cô ta cũng không tầm thường, tuy không giống hoa lan trong cốc vắng như Thời Thanh Trúc, thế nhưng ít nhất cũng tương xứng với Nguyên Sơ Liễu này.  

 

Chỉ là Nguyên Sơ Liễu lại rất để ý cách ăn mặc, cho nên mới trông càng đẹp hơn, mà cô ta lại không biết bảo dưỡng sắc đẹp, ăn mặc cũng tương đối tùy ý.  

 

Tần Ninh rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, lại không có hứng thú gì với cô ta, không đến mức nhìn thấy sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu lại nổi hứng lên đi làm việc thiện chứ?  

 

Nguyên Sơ Liễu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lập tức thản nhiên nói: "Người cần chữa trị là võ giả tu hành âm thuật, xảy ra vài chuyện trên con đường tu hành, cụ thể như thế nào thì hai vị vẫn cần tự mình gặp mới biết được".  

 

"Mặc kệ có được hay không, ta đều có thể đồng ý một điều kiện của hai vị, chỉ là hy vọng hai vị sẽ giữ bí mật".  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Ta sẽ đánh một khúc, ngươi nghe xong rồi nói".  

 

Hắn vừa dứt lời, mấy người ở đây đều sững sờ.  

 

Tần Ninh còn biết gảy đàn?  

 

"Cho ta mượn đàn của ngươi dùng một lát!"  

 

Nguyên Sơ Liễu cũng ngẩn ngơ.  

 

Ban đầu cô ta chỉ trùng hợp nhìn thấy hai người Tần Ninh và Dược Thập tỷ thí, cẩn thận để ý mới phát hiện đan thuật của hai người này đều lợi hại hơn đan sư Chí Tôn bình thường, cho nên mới mời hai người đến đây.  

 

Cô ta vốn là đệ tử nòng cốt của Phù Dung lâu, sẽ không lỗ mãng như thế.  

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức không thể kéo dài được nữa, cô ta cũng không có biện pháp nào.  

 

Chỉ là không nghĩ tới, thế mà Tần Ninh lại có hiểu biết về âm thuật?  

 

Lúc này Nguyên Sơ Liễu vung tay lên, trên bàn đá xuất hiện một cái đàn cổ.  

 

Tần Ninh nhận lấy cái đàn, ngón tay khẽ động, suy nghĩ một lát.  

 

"Ta sẽ gảy qua mấy lần, ngươi cảm thấy ngươi đang muốn hỏi về bài nào thì cứ việc nói thẳng".  

Nói rồi mười ngón tay của Tần Ninh hơi động, tiếng đàn lượn lờ vang lên... Đối với âm thuật, Tần Ninh cảm thấy trên thế gian này không có ai có thể tinh thông hơn vị ngũ nương kia của mình.  

 

Mưa dầm thấm đất, cho nên tài năng về âm thuật của hắn cũng không thấp.  

 

Đừng nói đến ở trong thế giới Cửu Thiên, cho dù ở trong toàn bộ Thương Mang Vân Giới, cũng không quá năm người có thể giỏi hơn hắn! Một khúc

chapter content