Lúc này Linh Thiên Triết tức giận nói: “Đại ca của ta đã mất mấy vạn năm rồi, đừng nói xằng bậy ở đây nữa”.
“Hai người các ngươi cứu Linh Phỉ Phỉ chính là để tiếp cận nhà họ Linh ta phải không? Nhà họ Linh và nhà họ Hứa bất hòa, có kẻ đứng sau mưu hại, các ngươi chính là kẻ đứng đằng sau đúng không?”
“Ông già ngươi gấp cái gì?”
Thời Thanh Trúc lập tức nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Phu quân, chàng chứng minh cho ông ta một chút, chàng chính là đại ca của ông ta!”
“Chàng có nhiều cách như vậy để chứng minh chàng là sư tôn của Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên bọn họ, chắc chắn cũng có cách chứng minh chàng là đại ca của ông ta đúng không?”
Lúc này, ánh mắt của Linh Thiên Triết lạnh lẽo, sát khí không hề giảm bớt đi.
“Thiên Triết!”
Lúc này Tần Ninh hét lên một tiếng: “Ta quả thực là đại ca của đệ, Linh Thiên Thần!”
“Hừ, nói bậy!”
Linh Thiên Triết tức giận quát lên một tiếng.
Người thanh niên trước mặt có tuổi xương chưa tới vạn năm, hoàn toàn là nói xằng nói bậy.
Tần Ninh lập tức nói: “Nếu đệ không tin, ta và đệ có thể đối chất!”
“Lúc đệ sinh ra, ta không ở trong nhà họ Linh, về sau gặp được đệ, đã tặng cho đệ một viên ngọc thạch tên là Thông Linh Huyết Ngọc, có thể nuôi dưỡng tinh khí thần của đệ, lúc đó đệ mới ba tuổi”.
“Ta thường xuyên không ở nhà họ Linh, ta và đệ gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau, ta đều tặng đệ đồ, vì thế lúc đó còn bị cha mẹ khiển trách...”, “Năm bốn tuổi, ta tặng đệ một thanh kiếm Thanh Hồn…”, “Năm năm tuổi, ta tặng đệ một viên Cốt Huyết Chuyển Thể đan”.
“Đến lúc đệ mười sáu tuổi, ta không tặng đệ cái gì, bởi vì khi đó ta đã hết một kiếp, chuyển kiếp trọng sinh, người của Trung Tam Thiên đều cho rằng Cửu Nguyên Đan Đế đã chết”.