“Thiên Triết...”, lúc này, Linh Thiên Triết đi về phía Tần Ninh, bụp một tiếng quỳ xuống, mặt đầy nước mắt.
Thời Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này, nhất thời không chịu nổi, hai mắt đỏ hoe, ra khỏi đại sảnh.
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời đầy sao.
Dưới màn đêm, hai người Tần Ninh và Linh Thiên Triết ngồi trên bậc thềm trước nhà thờ tổ.
“Đại ca...xin lỗi, đệ đã không bảo vệ tốt cho cha mẹ…”
“Đó không phải là lỗi của đệ”.
Tần Ninh vỗ về cơ thể già nua của Linh Thiên Triết, chậm rãi nói: “Là lỗi của ta...”, Tần Ninh nói tiếp: “Đệ còn nhớ Trần Nhất Mặc không?”
“Còn nhớ!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Năm đó khi đại ca qua đời, Trần Nhất Mặc đã tìm đến nói điều gì đó với họ, về sau đệ thấy cha mẹ không buồn nữa…”, “Về sau, cứ cách một khoảng thời gian Trần Nhất Mặc sẽ đến thăm cha mẹ”.
“Nhưng sau đó, đột nhiên sau lần đó, không gặp được Trần Nhất Mặc nữa, chúng đệ có đi tìm nhưng không tìm được, về sau trong nhà họ Linh xảy ra chuyện, cha mẹ cũng xảy ra chuyện…”
Nghe những lời này, Tần Ninh liền kinh ngạc.
Hắn biết tính cách của Trần Nhất Mặc, quả thực là đam mê thuật luyện đan, nhưng đồ đệ của mình, mình biết.