Một trong tứ đại Thiên Thánh Đế dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế.
Lúc này, Tô Tỉ đi ra, bình tĩnh nói: “Chuyện cho tới bây giờ, Tần Ninh, ngươi coi như đã làm hỏng chuyện tốt của ta rồi. Nếu ta cứ để ngươi tùy ý làm bậy thì mấy chục vạn năm chờ đợi sẽ thất bại trong gang tấc”.
Tô Tỉ lạnh nhạt nói, ngữ khí bình tĩnh, sau đó điểm nhẹ ngón tay.
Mục tiêu rõ ràng là Tần Ninh.
Mà ngay tại lúc này, Thanh Tiêu Thiên hóa thành một bóng đen, xuất hiện trước mặt Tần Ninh, bút ngọc xuất hiện, viết ra một chữ “cản”.
Oanh...
Đòn tấn công của Tô Tỉ bay đến.
Chỉ điểm động vào chữ “cản”.
Trong nháy mắt, thiên địa xé rách, vạn vật nổ tung.
Như tận thế giáng xuống và bộc phát ra.
Thân thể Thời Thanh Trúc lui lại về sau, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khốn kiếp!”
Lý Huyền Đạo khẽ chửi một câu.
Diệp Nam Hiên quát: “Đi đi!”
“Nhưng mà...”
“Ông đây bộc phát thì Thiên Vương lão tử xuất hiện cũng không làm gì được đâu, đệ đi bảo vệ sư tôn đi!”
Diệp Nam Hiên giận dữ hét.
Lý Huyền Đạo không nói thêm gì, lập tức rút thân ra ngoài.
Nhưng vì mất đi sự trợ giúp của Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên cùng Dịch Đại Sơn nhất thời bị Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế và Thanh Trác Thiên Thánh Đế áp chế.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai bị đánh lui, miệng đầy máu tươi.
Lý Huyền Đạo cũng mặc kệ chuyện kia, chỉ xuất kiếm tấn công Tô Tỉ.
Oanh...
Trường kiếm giết ra, tiếng nổ truyền vang, nhưng Tô Tỉ nhìn thấy Lý Huyền Đạo phi tới thì chỉ khẽ mỉm cười, nắm tay lại giống như mọi thứ đang trong tầm kiểm soát của hắn ta, rồi sau đó thì vung chưởng.
Rầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, kiếm khí trước người Lý Huyền Đạo tán loạn, thân thể lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Thánh Đế!
Đây mới thực sự là Thiên Thánh Đế chứ không phải là con rối Thiên Thánh Đế bị khống chế.
Lúc này, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đứng trước mặt Tô Tỉ, nhìn chằm chằm kẻ âm u này.