Thấy cảnh này, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc sao có thể để Tô Tỉ thành công.
Lý Huyền Đạo chém kiếm ra.
"Tam Thập Tam Kiếm Quyết, ba mươi ba kiếm Phong Thiên!"
Một câu quát lên, kiếm khí đầy trời, hội tụ thành một thanh kiếm trăm trượng chém về phía Tô Tỉ.
Nhưng Tô Tỉ lại chỉ bình thản nắm chặt tay, sát khí ngưng tụ.
Dao động khủng bố truyền ra ngoài.
Cự kiếm sụp đổ, bàn tay kia cầm chặt vào thân thể Lý Huyền Đạo.
Tiếng răng rắc vang lên, sắc mặt Lý Huyền Đạo trắng bệch, thân thể như con kiến, mặc cho Tô Tỉ bóp, nhưng không hề kêu lên một tiếng đau đớn nào.
“Nhịn giỏi lắm...”, Tô Tỉ thấy vậy thì khẽ cười: “Nhưng giết ngươi thì vô tác dụng, ta chỉ muốn Tần Ninh”.
Nói xong, một cái tay khác của Tô Tỉ trực tiếp chụp tới Tần Ninh.
Cự chưởng lăng không, khí thế mãnh liệt, sát khí tràn ngập, tử khí dạt dào.
“Cản!”
Một tiếng kêu khẽ vang lên.
Thời Thanh Trúc lại xuất hiện, một tay chấp bút, khắc họa ra chữ “cản” bay lên không.
Nhưng khi cự chưởng rơi xuống thì chữ cản lại vỡ tan trong nháy mắt.
Cự chưởng lúc này trực tiếp rơi vào người Thời Thanh Trúc.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong nháy mắt, mọi thứ yên lặng.
Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn chống cự lại hai con rối Thiên Thánh Đế, tính mạng nguy hiểm.
Lý Huyền Đạo bị cự chưởng bắt lấy, thân thể bị nhào nặn, đau đớn không chịu nổi.
Thời Thanh Trúc vì ngăn cản một chưởng kia thì không rõ sống chết.
Trong nháy mắt, đại quân Ma tộc tăng mạnh về khí thế.
Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc thay đổi sắc mặt.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cộng lại bị một Thánh Đế viên mãn áp chế gắt gao.
Khi một chưởng kia rơi xuống, Tô Tỉ lại nhíu mày, thu tay lại.
“Ồ?”
Nói xong, chỉ thấy trong đám bụi mù, một bóng người ôm Thời Thanh Trúc, đứng yên tại chỗ.
“Sư phụ!”
“Sư phụ”.