“Sư tôn nói phức tạp ra như thế là muốn để ngươi nghe hiểu. Ngươi hiểu là được rồi, lại cứ lấy ra những ví dụ còn đơn giản hơn, làm cho những lời sư phụ nói thành ra thừa thãi”.
“...”
Thạch Cảm Đương mới bừng tỉnh, vội đuổi theo Tần Ninh...
Hơn trăm người lúc này đi loanh quanh di tích, xuyên qua sông núi, xuyên qua thảo nguyên, rừng sâu. Trên đường đi đúng là phát hiện những dược liệu quý giá, nhưng ngoài đó ra thì cũng không có thứ gì đặc biệt.
Thoắt cái mà cả nhóm đã ở đây được bốn ngày.
Bốn ngày này, đám người đi sâu hơn trăm dặm, vẫn không có phát hiện gì.
Nơi này rộng vô cùng, cũng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Bí cảnh lớn như thế đúng là hiếm thấy.
Mà bốn ngày này, ngoại trừ thu thập được dược liệu và khoáng thạch ra thì mọi người cũng chưa thấy thêm gì.
Hôm ấy, mọi người tiến lên một khu rừng. Từ khi đi vào bí cảnh, cứ đi hết bình nguyên thì đến núi, hết núi lại đến bình nguyên, mọi người đều đã quen.
Đi qua một ngọn núi.
Phía trước mắt mọi người là một đội ngũ, tất cả đều trở nên cẩn thận.
“Là võ giả của Thanh Minh đúng không?”
Đội kia ước chừng có hơn trăm người, lúc này lần lượt dừng chân.
“Tại hạ Liễu Nguyên Thương!”
Người đứng đầu của đội ngũ kia bước ra, nhìn nhóm người Thanh Minh, chắp tay nói: “Liễu Nguyên Thương của Thông Thiên tông”.
Lúc này, Liễu Nguyên Thương tiến lên, đứng ở một nơi không gần không xa, nhìn kỹ thì thấy có Tần Ninh, bèn cười nói: “Hóa ra là Tần Ninh công tử, nghe danh đã lâu mà chưa thể bái phỏng, hôm nay gặp mặt, đúng là hạnh ngộ!”
Thông Thiên tông.
Liễu Nguyên Thương.
Tần Ninh đi lên, chắp tay cười nói: “ Nếu người của Thông Thiên tông ở đây thì chúng ta cũng không tiện quấy rầy, xin cáo từ”.
“Tần Ninh công tử đừng vội”.
Mà Liễu Nguyên Thương lại đột nhiên mở miệng.
Dương Thanh Vân cùng Thạch Cảm Đương đều cẩn trọng phòng bị.
“Tần công tử đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý xấu”.