Thực ra, hắn cũng không có ác cảm gì với Thông Thiên tông của thánh vực Thanh Tiêu.
Người của Thông Thiên tông mang đến một cảm giác rất khiêm tốn.
Hơn nữa Liễu Thông Thiên lại có sắc thái truyền kỳ rất lớn, làm hắn tò mò theo.
Liễu Nguyên Thương thấy Tần Ninh đồng ý thì không kìm được sự vui mừng, đi trước dẫn đường.
Đoàn người Thanh Minh lần lượt đi theo.
Dần dần, sau khi vượt qua mấy dãy núi, nhóm Tần Ninh xuất hiện ở một vùng thung lũng.
Sơn cốc này rất kỳ lạ.
Dãy núi xung quanh đều cao trăm trượng.
Hơn nữa, bên trong sơn cốc có những hàng đá xanh liền mạch, không giống như tự nhiên mà là do người tạo.
“Chính là nơi này”.
Liễu Nguyên Thương cười nói: “Chúng ta vô tình phát hiện nơi đây có vết tích thánh văn, nhưng mấy ngày nay đã tìm rất nhiều biện pháp mà cũng không làm gì được. Hơn nữa cũng không liên lạc được Vu đại nhân và Tề đại nhân, chỉ có thể chờ ở đây”.
“Nói thật, khi thấy Tần công tử xuất thủ lần trước, tại hạ cũng biết Tần công tử không phải hạng người có lòng tham vô đáy nên mới dám đi cùng Tần công tử”.
Tần Ninh nghe vậy cũng chỉ im lặng nhìn sơn cốc phía trước.
Cả sơn cốc này là dạng tứ khai bát hợp!
Nhìn lại nơi này, sơn cốc có tám cửa ra vào, mà vị trí của nó rất đáng chú ý.
Tần Ninh nhìn quanh, rồi nói: “Hình bát quái, Càn Khôn Chấn Tốn, Khảm Ly Cấn Đoái”.
“Đại trận thế này không tính là hiếm thấy ở Hạ Tam Thiên, các ngươi không có thánh trận sư đi cùng à?”
Liễu Nguyên Thương vội nói: “Tần công tử đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý đâu. Đại trận này nhìn phổ biến thật, nhưng cũng không giống đại trận bình thường”.
“Ồ?”
Tần Ninh bước chân lên phía trước.
Ngưng tụ sức mạnh toàn thân, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Vô số thánh văn tràn ngập xung quanh thân thể Tần Ninh.
“Thú vị thật...”, Tần Ninh cười nói: “Đây cũng không phải là bát quái trận, trận cước biến ảo, các ngươi không thể biết rõ đâu mới là cửa Càn, cửa Khôn...”
Liễu Nguyên Thương nói ngay: “Đúng là như thế”.